Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 287 : Thẩm chuyết ngôn

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Từ Vị nõi xong iền rút lấy bảo kiếm, đi nhanh xuống lầu, dẫn tên gác cửa mặt mày hoảng loạn đi ra tiền viện, nghe thấy bên ngoài huyên náo, cứ như có ai đang đánh nhau.



Từ Vị bắc thang trèo lên tường, nhìn ra ngoài thấy thì ra là các vệ sĩ của Thẩm Mặc đã chạy tới, đang đánh nhau với vệ binh khâm sai. May là hai bên biết đối phương không phải là kẻ địch, nên không rút đao, chỉ dùng năm đấm nên không xảy ra án mạng.



Hộ vệ của Thẩm Mặc được tôi luyện qua thực chiến với giặc Oa, xử lý đám lính lão gia này chẳng khó gì. Chưa tới một tuần trà đã đánh gục hết toàn bộ người do Lữ Đậu Ấn mang tới, ngay cả bản thân Lữ tuần án cũng không thoát được. Hộ vệ của Thẩm Mặc đều hận ông ta, tất nhiên không thể không thừa cơ xử lý, một trận đấm đá, đánh cho Lữ Đậu Ấn không còn ra hình người, chắc cả cha mẹ cũng chẳng nhận ra nổi.



Đúng lúc bên Thẩm Mặc thu được toàn thắng thì đằng xa có bụi mùi bốc lên, Triệu Trinh Cát suất lĩnh đạo đội nhân mã tới.



Vừa thấy bóng dáng của Triệu Trinh Cát, Từ Vị liền biết đại sự hỏng rồi, liền từ trên tường nhảy xuống, chạy bạt mang về hậu viện.



Binh tướng của nha môn khâm sai bao vây kín mít lấy biệt thự, hộ vệ của Thẩm Mặc ra sức kháng cự, nhưng mãnh hổ không đấu nổi quần lang, bị người ta đánh lăn ra đất, trơ mắt mắt nhìn Triệu Trinh Cát dẫn lính xông vào, nhanh chóng khống chế cả viện tử, đồng thời vây chặt lấy tòa tiểu lâu hai tầng.



Tên đội trưởng thấy trên tiểu lâu tựa hồ có khói bốc lên, vội vàng chạy lên trên, liền thấy có một bồn than trên bàn, trong đó chỉ còn lại tro tàn.



Chỉ thấy Thẩm tuấn án ngồi trước bàn mỉm cười nói:

- Ngươi tới muộn một bước rồi.



Tên đội trưởng rống lên, muốn xông tới bắt y.



Thẩm Mặc ung dung nói:

- Bản quan là Chiết Giang tuần án, khâm sai phá án, ngươi nghĩ tới hậu quả rồi hẵng nói.



Tên đội trưởng hừ một tiếng, đành đứng lại, đá văng bồn lửa làm khắp phòng toàn tro bụi, nghiến răng nói với người bên cạnh:

- Coi chừng y.

Rồi đùng đùng xuống lầu bẩm bảo.



Sau khi được bẩm báo, Triệu Trinh Cát mặt đen xì đi lên, lạnh lùng nhìn Thẩm Mặc rất lâu mới nhả ra từng chữ một :

- Sổ sách đâu?



Thẩm Mặc phủi bụi trên người, cười nhạt:

- Khắp phòng đều có, đại nhân không thấy à?



Triệu Trinh Cát phẫn nộ vô cùng, tay run rẩy chỉ vào Thẩm Mặc:

- Ngươi, ngươi điên rồi à?



Thẩm Mặc nhún vai, tỏ ý kháng nghị với lời này.



- Vì sao ngươi làm thế?
Nói xong quất mông ngựa:

- Nếu như hắn không chịu, ta tới Bắc Kinh tự thú, có chết mọi cùng chết hết.



~~~~~~~~~~~~



Chiếc hoa thuyền trên Giám Hồ cũng đang theo dõi sát sao từng động tĩnh ở Hàng Châu, chỉ một ngày sau liền biết chuyện phát sinh ở biệt thư Tây Khê.



Đường Thuận Chi vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt Quý Bổn và Vương Kỳ, khấu đầu nói:

- Hai vị ân sư, xin người cứu Chuyết Ngôn.

Nói rồi ngẩng đầu lên, nước mắt đã chan hòa:

- Đứa nhỏ Chuyết Ngôn này mặc dù tâm cơ thâm trầm, nhưng biết đại thế, hiểu đại cục. Lần này không phải y muốn bảo vệ Hồ Tôn Hiến, không phải bảo vệ Triệu Văn Hoa, mà đang bảo vệ tia hi vọng cuối cùng của đông nam chúng ta.



- Ở Mân Chiết luôn có những gia tộc độc ác tham tàn, chỉ biết mưu lợi, bọn chúng vì hám lợi mà không ngại câu kết với giặc Oa, tiến hành buôn lậu.



- Đám quên tổ tiên này vì lợi ích bản thân mà việc gì cũng làm, không những bắn tín cho giặc Oa, do thám cho chúng, thậm chí trực tiếp cướp bóc người dân Đại Minh chúng ta.



- Vì tránh chân tướng bị vạch trần, bọn chúng ra sức lôi kéo quan viên, làm họ xa đọa, còn dọa dẫm uy hiếp, để quan viên cùng xuống bùn với chúng. Một khi gặp được người có khí tiết, có tư tưởng, muốn làm việc vì nước vì dân, bọn chúc lập tức đeo mặt nạ nhân đức từ thiện già dối, hãm hại, đàn áp cô lập ,,, âm mưu nham hiểm, không sao đề phòng hết được.

Đường Thuận Chi phẫn nộ vô hạn:

- Chưa nói đâu xa, mười năm qua Chu Hoàn, Trương Trinh, Lý Thiên Sủng, đều là quan viên tốt nhất giỏi nhất của Đại Minh ta liên tục ngã xuống ở vũng bùn Chiết Giang này, chẳng lẽ chỉ vì những kẻ đứng đằng sau kia lợi hại thôi sao?



Dưới ánh mắt của Đường Thuận Chi, mọi người cúi đầu xuống, liền nghe ông ta phẫn nộ gầm lên:

- Không ! Tuyệt đối không phải như thế .. Duyên hải đông nam có nổi mấy gia tộc lớn? Đại đa số vẫn ở trong nội địa, luận thực lực thì mạnh hơn bọn chúng nhiều, vì sao chúng ta cứ để cho chúng gây sóng gió hết lần này tới lần khác, đám người chúng ta chỉ có thể ngồi đây lắc đầu thở dài?



Mọi người quẫn bách lắm, có người ngượng ngập nói:

- Huynh đâu phải không biết, mọi người có liên quan đến nhau, ngại thể diện, không tiện ra tay...



- Chưa chắc đâu.

Đường Thuận Chi cười lạnh:

- Kỳ thực trong lòng mọi người hiểu rõ, đây chỉ là lời tự an ủi thôi. Tất cả là vì mọi người có vô số vườn trà, vô số xưởng dệt, mỗi năm làm ra nhiều trà nhiều lụa như thế, chỉ bán đi mới kiếm được tiền! Mà các đại hộ duyên hải chính là khách hàng lớn nhất! Cho nên tất cả đều mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí dung túng bao che, không muốn mất con đường tài lộ này, phải không?



Vương Kỳ lắc đầu khẽ nói:

- Cũng không phải như thế, tình hình giặc Oa nghiêm trọng, lợi ích thu được đã không bằng tổn thất mang lại rồi.

Ông ta chỉ mấy vị xung quanh:

- Bọn họ đều tổn thất nặng nề, sớm hận thấu xương đám thông đồng với giặc Oa đồ rồi.

Thở dài một tiếng:

- Nhưng bao năm qua lại với nhau, trong tay bọn chúng cũng có đủ chứng cứ chúng ta tư thông với giặc Oa, nếu lật đổ bọn chúng, chúng ta còn có quả ngọt mà ăn sao?