Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 288 : Nhân tâm

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Nghe sư phụ nói xong, Đường Thuận Chi trầm giọng ní:

- Chỉ vì mọi người đều muốn bo bo giữ thân, cho nên mới làm những kẻ có thực lực không bằng đó nông cuồng hết sức, giả sử lần này không có Chuyết Ngôn thì sẽ hậu quả gì?



- Hồ Tôn Hiến khó thoát khỏi kiếp nạn.

Quý Bổn chậm rãi nói:



- Há chỉ đơn giản là một mình Hồ Tôn Hiến thôi sao?

Đường Thuận Chi cao giọng nói:

- Nếu như lần này lại để bọn chúng thành công, thì chuyện không thể vãn hồi được nữa. Sau này tất cả những người kế nhiệm còn ai dám đối đầu với bọn chúng. E rằng vừa mới tới Chiết Giác đang phải dâng thiếp bái phỏng, hòa cùng một bọn với chúng để mong giữ mình.



- Chuyết Ngôn chính vì nhìn thấy điều này cho nên mới ra tay, vì đạo nghĩa không hề chùn bước.

Đường Thuận Chi chất vấn mọi người:

- Y vì ai? Vì bản thân sao?



Mọi người cùng lắc đầu, bọn họ biết rõ, với một vị Giải Nguyên Lang tiền đồ vô hạn, đặt mình ngoài cuộc mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Mà Thẩm Mặc từ xưa tới nay cấp cho người ta ấn tượng thâm trầm, khôn khéo. Bọn họ cho rằng loại người như thế luôn luôn vì bản thân trước tiên. Ngàn vạn lần không ngờ vào lúc này y bất chấp tất cả đứng ra.



- Điều khác chưa nói vội.

Vương Kỳ và Quý Bổn trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng cũng lên tiếng, nói:

- Bất kể như thế nào cũng phải bảo vệ cho được Chuyết Ngôn.



Quý Bổn gật đầu:

- Đúng thế, nếu ngay cả y mà cũng không bảo vệ được thì làm lòng người nguội lạnh hết, sau này còn ai muốn ra mặt vì đông nam nữa.

Ông ta dừng lại một chút hỏi:

- Nếu như các vị đồng ý với hai chúng tôi thì giơ tay lên.



Tất cả đều giơ tay, không thiếu một ai. Mặc dù đối phó với những con ngựa hại bầy kia, bọn họ giữ im lặng. Nhưng ở việc cứu Thẩm Mặc, tất cả đều đồng lòng.



Nhìn thấy không ai phản đối, Vương Kỳ hài lòng gật đầu nói:

- Thế này, ta sẽ lấy danh nghĩa của mọi người, gửi tin cho Từ các lão nhớ ông ấy giúp đỡ.



- Nhưng...

Quý Bổn lo:

- Triệu Mạnh Tĩnh là thuộc hạ đắc lực của ông ta, Từ Hoa Đình tám phần là đứng về phía thuộc hạ.



- Đúng thế.

Mọi người gật đầu:

- Từ Giai không thể giúp người ngoài được.



- Không lo, chỉ cần chúng ta ra giá cao, ông ta sẽ nhận cuộc mua bán này.

Vương Kỳ trầm giọng:
- Đáng tiếc cái tên Thẩm Mặc kia lại đốt mất sổ sách, nếu không ta cho bọn chúng toi đời hết.

Ông ta vỗ mạnh bàn:

- Tên tiểu tử đó tự ý làm bừa, không biết nhìn trước ngó sau, để xem ta xử lý nó như thế nào.



Mặc Lục Binh hơi tái đi, không tiếp lời, Lý Mặc lúc này mới nhớ ra:

- Văn Minh, ngươi không có việc gì sẽ không tới điện phật, tìm ta làm gì thế?



- Học sinh có chuyện muốn khẩn cầu, xin ân sư đáp ứng.

Lục Bỉnh chắp tay nói.



- Sư đồ chúng ta tình như phụ tử, có gì mà cầu mới không cầu.

Lý Mặc vỗ tay ông ta:

- Cứ nói gì, dù làm được hay không ta cũng làm hết.



- Vậy học sinh nói thẳng.

Lục Bỉnh cười:

- Học sinh muốn thỉnh cầu ân sư, khi tấu lên với bệ hạ, có thể thả cho Thẩm Mặc một con đường sống. Y còn nhỏ không hiểu chuyện, học trò xin đảo bảo, quyết không có lần sau.



Lý Mặc kinh hãi không ít:

- Ngươi, ngươi sao lại có quan hệ với tên tiểu tử đó.



- Học sinh không dám giấu.

Lục Bỉnh thở dài:

- Sư phụ của Thẩm Mặc là Thẩm Luyện, ông ta là hảo hữu của học trò, trước kia ông ta dâng sớ tử hặc Nghiêm các lão, học trò không cứu được, khiến cho giờ vẫn bị giam trong thiên lao.

Nói tới đó mắt hổ đỏ lên:

- Học trò không thể để truyền nhân y bát của hảo hữu cũng vào đó làm bạn được.



Lý Mặc im lặng, với tính cách của ông ta sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng Lục Bỉnh là chỗ dựa của ông ta, ngàn vạn lần không thể đắc tội, ngẫm nghĩ hồi lâu mới tức tối nói:

- Cùng là sư đồ, sao khác nhau lớn như thế?



Lục Bỉnh mừng rỡ:

- Nói thế là tiên sinh đồng ý rồi?



- Người khác ta không nể mặt, nhưng học trò tốt như ngươi nói, ta còn từ chối được sao?

Lý Mặc cười:

- Yên tâm đi, chuyện này ta tự có thu xếp.



Lục Bỉnh lúc này mới yên lòng, ta cự đầu đương triều, Từ Giai và Thẩm Mặc là đồng môn. Nghiêm Tung phải chịu ơn Thẩm Mặc. Hiện giờ Lý Mặc cũng đồng y không làm khó y. Hẳn cái mạng này giữ được rồi, còn cái khác hông nói nữa. Phạt hay không thì phải xem vị thánh tâm độc tài kia.