Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 289 : Bị giam lỏng

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Trong thành Thiệu Hưng, nghe được tin tức của nhi tử, Thẩm Hạ lập tức rơi xuống mười tám tầng địa ngục, ngất ngay tại chỗ.



May là ông ta mang hào quang "cha Giải Nguyên" cho nên bên cạnh thế nào cũng có rất nhiều người, vội vàng đỡ lấy, đưa về nhà mời đại phu thăm bệnh, khó khăn lắm mới đánh thức được.



Mọi người đều nói:

- Tiền đồ tốt đẹp như vậy mà hỏng hết rồi, đổi lại là ai có nhi tử như thế cúng tức ngất xỉu.

Đợi Thẩm Hạ tỉnh lại rồi, mọi người đều khuyên:

- Mạng có thế nào cũng tới, mạng không thì không thể cưỡng cầu...



- Phải nghĩ thông một chút, đây là số mạng cả...



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Lựa chọn của nhi tử ta nhất định là đúng, ta có gì mà nghĩ không thông?



- Sao ngài còn ...

Ý mọi người là "còn ngất xỉu?"



- Ai mà không thương con?

Thẩm Hạ cựa mình ngồi dậy:

- Vừa nghĩ tới cảnh hiện giờ nó trong tù ngục, ta đau lòng không muốn sống nữa ... Chỉ hận người cha này quá vô dụng, không thể giúp gì được cho nó.

Nói tới đó liền muốn rời giường.



Mị người vội giữ ông ta lại:

- Ngài đang bệnh, giờ còn muốn đi đâu?



- Ta phải tới Hàng Châu, không thể để Triều Sinh một mình chịu đựng, ta phải tới với nó.

Thẩm Hạ nói xong liền ra ngoài, nhưng bị mọi người ngăn lại, tâm tình ông ta hết sức kích động, cố chấp nhất định phải đi.



May mà lúc này Thẩm lão gia bày ra uy nghiêm gia trưởng, đuổi Thẩm Mặc quay lại giường, đối diện với ánh mắt hoặc quan tâm, hoặc hả hê của mọi người, Thẩm lão gia liền nói:

- Chư vị có biết Thẩm Mặc cháu ta vì sao gặp phải họa này không?



Có người nói:

- Không phải vì y hủy vật chứng , phá rối khâm sai phá án sao?


Xuống lầu, Lữ Đậu Ấn thấy binh sĩ muốn ném văn chương của Thẩm Mặc vào lò than, vọt miệng nói:

- Đừng đốt.



Tên binh sĩ đó dừng tay, Lữ Đậu Ấn nhanh tay cướp lấy, cẩn thận vuốt thẳng ra, thấy đã bị nhăn nhúm, lòng đau như cắt:

- Văn chương thế này mà đốt đi sẽ bị báo ứng đấy.



Tên binh sĩ nghe thế ấm ức nói:

- Không phải đại nhân nói thối hơn rắm chó, lãng phí bao nhiêu giấy tốt, sao?



Lữ Đậu Ấn nghẹn họng, lâu lắm mới phát ra được một câu:

- Ngươi thì hiểu cái gì.

Liền hầm hầm bỏ đi.



Về sau đến gặp Thẩm Mặc, lần này cũng thấy y ngồi trên bàn trống, nhắm mắt dưỡng thần, Lữ Đầu Ấn thầm nghĩ :" Xem ra là chịu từ bỏ rồi." Không khỏi đắc ý , nhưng cũng bực bội :" Sao ngươi lại là đồ đệ của Thẩm Luyện chứ? Nếu không sớm đã là nữ tế của ta rồi." Nhưng nghĩ tới hôm bị Thẩm Hạ làm nhục, lại hận không thể ăn sống nuốt tuơi y, chửi rửa một hồi cho đã đời rồi không tới làm phiền y nữa.



Thẩm Mặc nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không phải là không làm việc gì như Lữ Đậu Ấn nghĩ, từng trang từng trang sách y từng đọc hiện ra trong đầu, trước kia y đọc bằng mắt, già đọc bằn tâm. Phương thức này ban đầu có chút khó khăn, nhưng càng về sau y càng thấy mình thấu hiểu lời của thánh nhân, thậm chí như đang đối thoại với thánh nhân trong cõi u minh vậy.



Tiến vào cảnh giới huyền diệu như mê như say đó, Thẩm Mặc căn bản không cảm nhận được thời gian trôi đi. Bất tri bất giác đã gần tháng chạp, ngày hôm đó y đang luận đạo với Khổng Tử thì nghe thấy dưới lầu có tiếng hô:

- Thánh chỉ tới, Thẩm đại nhân mau mau xuống tiếp chỉ.



Thẩm Mặc lúc này mới từ trong trạng thái xuất thần tỉnh lại, nhìn chỉnh lại vạt áo, nhìn vào trong gương đồng, ngây người ra:

- Vị đại thúc này là ai?

Một tích tắc sau mới phản ứng lại, thì ra lông tơ bên mép đã biến thành chòm râu dài rồi.



- Cuối cùng ta không còn là bạch diện tiểu sinh nữa.

Thẩm Mặc ngửa mặt lên trời cười dài cực kỳ sảng khoái, cất giọng oai nghiêm:

- Người đâu, mau lấy nước hầu hạ bản quan tắm rửa.



Người dưới sợ y đầu bù tóc rối tiếp thánh chỉ sẽ chuốc lấy rắc rối không đang có, vội vàng đi lên pha nước nóng, còn tìm cho y một bộ áo vải sạch sẽ.



Được đám binh sĩ canh gác giúp đỡ, Thẩm Mặc tắm rửa sạch sẽ, chải đầu, cạo mặt, nhìn vào gương, thấy mình vẫn đẹp trai như ngày nào, nhưng trông chững chạc hơn nhiều.