Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 295 : Tiễn ôn thần

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Thẩm Mặc nói hợp tình hợp lý, các sĩ tử nghe có chút dao động, nhưng muốn thuyết phục thì thêm một chút công sức.



Thẩm Mặc đã có kế sẵn trong lòng, liền cười nói:

- Sắp chia tay rồi, tại hạ tặng mọi người hai câu nhé.

Câu này tức thì thu hút sự chú ý của mọi người, đồng loạt gật đầu nói:

- Sớm đã nghe danh Giải Nguyên lang thi thư song tuyệt, hay là đem hai câu này viết lại, coi như một giai thoại lưu truyền hậu thế.



Gần đó có cửa hiệu thư họa, chủ hiệu nghe vậy liền lấy một bàn bút mực ra, còn trải một cuộc giấy trắng lên đó, để Thẩm Mặc lưu lại mực bảo.



Thẩm Mặc cũng không chối từ, cầm lấy bút chấm mực thật đậm, viết mười bốn chứ rắn rỏi mạnh mẽ: "Cẩu lợi quốc gia sanh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi"



*** Đã liên quan đến sinh tử của một quốc gia, thì dù là phúc hay họa cũng không né tránh....



"Cẩu lợi quốc gia sanh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi" câu tuyên ngôn thâm thúy khảng khái này được các sĩ tử gần đó đọc lên, nhanh chóng truyền cho khắp tất cả mọi người, tiếng ngâm vang lên liên tục, đồng thời được mọi người đồng cảm mạnh mẽ. Ánh mắt mọi người nhìn Thẩm Mặc trở nên vô cùng sùng kính.



Thẩm Mặc mặt đỏ lên từng hồi, đây là câu nói mà y đạo của anh hùng dân tộc Lâm Tắc Từ, nhưng y lập chí quyết không để chiến chiến tranh Nha Phiến xảy ra, cũng quyết không muốn xuất hiện bi kịch anh hùng như Lâm Tắc Từ, nên hãy để câu nói này vang lên sớm ba trăm năm khích lệ thanh niên Đại Minh.



Khi tôn kính đã biến thành sùng kính, rất nhiều chuyện trở nên dễ làm rồi, không cần Thẩm Mặc phải phí nước bọt nữa, các sĩ tử liền thuận theo ý chí của y, ngoan ngoãn nhường đường, dùng ánh mắt tiễn đạo sư đưa y lên đường.



- Gió hiu hiu hề nước sông Dịch lạnh ghê.

Tráng sĩ một đi không trở về ...

Thẩm Mặc đi xa rồi, nhìn thao bóng lưng bi tráng của y, có sĩ tử không nhịn được vọt miệng ngâm. Nói xong liền cảm thụ được ánh mắt phun lửa của mọi người, sau đó là một trận đấm đá làm toàn thân gẫy xương mấy chỗ, nằm bẹp giường bốn tháng trời mới khỏe.



*** Bài Kinh Kha qua sông Dịch.



~~~~~~~~~~~~


Không cần nói quá kỹ, Hồ Tôn Hiến liền hiểu ra ngay. Hiện giờ tình thế là, vị đại lão nào khống chế được đông nam, thì có nghĩa là mua được bảo hiểm cho vị trí của mình. Vì bệ hạ chắc chắn phải nghĩ tới toàn cục, chỉ cần không phạm vào mười tội không thể tha thì đều nhắm mắt cho qua. Nếu như lại đánh thắng vài trận không phải thánh ân thăng lên vùn vụt? Ảnh hưởng trực tiếp tới hai vị còn lại là rất bình thường.



Thẩm Mặc tiếp tục nói vào chi tiết:

- Chỉ cần Triệu Văn Hoa ở đó, thì hắn là lão đại của đông nam, hoàn toàn áp chế tổng đốc Dương Nghi, điều này trong triều ai cũng biết, cho nên Nghiêm Tung không chiếm lấy cái ghế tổng đốc cũng có thể ngồi hưởng thành quả thắng lợi.



- Thì ra là thế.

Hồ Tôn Hiến vỗ đùi:

- Chẳng trách ta tặng quà lôi kéo ra sao, Triệu Văn Hoa đều không dám hứa chức tổng đốc, thì ra căn nguyên ở trên người cha nuôi hắn.



- Đúng là như thế, nếu Triệu Văn Hoa đi, Dương Nghi sẽ thành lão đại, công lao tính hết lên đầu Lý Mặc, đại nhân nghĩ Nghiêm các lão có đồng ý không?



- Không thể.

Hồ Tôn Hiến cười:

- Ông ta còn hi vọng đông nam kiếm vinh quang cho mình mà, sao có thể nhường được.



- Cho nên..

Thẩm Mặc vỗ tay nói hai câu đầu, Hồ Tôn Hiến tiếp tục:

- Ông ta nhất định tranh thủ vị trí tổng đốc cho ta.



- Chính thế, đây gọi là "Tá vấn Ôn quân dục hà vãng, chỉ thuyền minh chúc chiếu thiên thiêu. " Tiễn ôn thần này đi, là lúc trung thừa đại nhân thực hiện hoài bão của mình.



***Thử hỏi Ôn Thần đâu lối tránh ?

Lửa hồng thuyền giấy tiễn đưa chân