Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 296 : Uông Luân tửu

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Nghe Thẩm Mặc phân tích xong, lòng Hồ Tôn Hiến mở rộng hơn nhiều, xoa tay nói:

- Hắn quay về là tốt nhất.

Nói có chút cười nhạo:

- Thực ra hắn ta thấy quan quân mặc dù đánh thắng trận, nhưng giặc Oa không ngừng tràn tới, tụ tan bất thường, chẳng biết đánh tới ngày tháng năm nào mới xong, cho nên sớm mất đi kiên nhẫn rồi. Nhưng trước kia bệ hạ gọi hắn không về, lần này muốn về cũng không dễ dàng nữa.



- Điều này không cần lo, luận về tam thập lục kế , Triệu thị lang am hiểu Tẩu vi thượng sách hơn xa hai ta.

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Kẻ này có sở trường nói khoác giả mạo công lao, chỉ cần trung thừa đánh thắng một trận nho nhỏ thôi, hắn sẽ có thể tâng bốc nó lên thành một chiến dịch mang tính quyết định, sau đó nhân đó thoát thân.



- Thắng trận? Điều này có trước rồi. Ta vừa mới thu được bản báo tiệp này.

Nói rồi đứng dậy đi lấy hai bản báo cáo đưa cho Thẩm Mặc xem, bên trên nói Lang Thổ binh đánh thắng trận ở Chu Phổ, hỏa thiêu sào huyệt của giặc Oa, giặc Oa đành lên thuyền ra biển, Du Đại Du và binh bị phó sứ Vương Nhạc dẫn thủy sư truy kích. Lúc này là mùa đông, trên biển nổi gió tây bắc, giặc Oa đi về phía đông rơi vào thế hạ phong bị Du Đại Duy đuổi tới cho một mồi lửa hỏa thiêu quá nửa số thuyền, là một trận thắng lớn.



- Thế này là đủ rồi.

Thẩm Mặc mỉm cười gật gù:

- Đợi Triệu thị lang dâng tấu lên, khẳng định được về, Mai Lâm huynh sớm chuấn bị đi.



- Đúng là trời chiều lòng người.

Hồ Tôn Hiến hớn hở nói:

- Chuyết Ngôn đệ yên tâm đi, chỉ cần phận tiểu thiếp này của ta chuyển thành đại phu nhân, sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch của chúng ta.

Sợ Thẩm Mặc cả nghĩ, hắn thở dài nói:

- Ban đầu không phải ta không chịu mà là không thể, nếu như sự quyền không thống nhất, hiệu lệnh sẽ không thông, kế hoạch của chúng ta căn bản không thực thi được.



- Điều này đệ hiểu.

Thẩm Mặc gật đầu, rồi lo lắng nói:

- Phía bên Nhật Bản vẫn không có chút tin tức nào sao?

Thẩm Kinh tới Nhật Bản đã hơn nửa năm, bặt vô âm tín, làm người ta cứ nhĩ tới là như có lửa đốt.



- Đang định nói với đệ đây, mấy ngày trước nhận được thư của Trần Khả Nguyện nói bọn họ thực ra tới được Nhật Bản lâu rồi, nhưng đợi ở đảo Cửu Châu bốn năm tháng liền không gặp được Vương Trực.



- Có tin tức là tốt rồi...

Thẩm Mặc thở phào nói:

- Hiển nhiên là Vương Trực không thể bận rộn như thế, tới tám phần là lão ta đang ở quan sát, cho nên không vội gặp bọn họ.



- Quan sát cái gì?

Hồ Tôn Hiến hỏi gấp.
- Không phải đệ nói "chỉ có giải trừ cấm biển mới có thể giải quyết được tận gốc, đông nam mới vĩnh viễn không còn họa giặc Oa nữa" sao?



- Cấm biển thì nhất định là phải bỏ, nhưng không phải là bây giờ.

Thẩm Mặc cười tự trào:

- Hiện giờ tình hình giặc Oa còn có thể khống chế được đa phần là vì đám giặc Oa tập trung đi buôn lậu ...theo đệ biết, tuyến hàng hải tam giác vàng Đại Minh, Nhật Bản và Nam Dương sinh ra lợi nhuận hàng năm hơn xa thu nhập tài chính của Đại Minh chúng ta. Sở dĩ có món lợi kếch xù như thế là vì hai chữ "lũng đoạn."



- Một khi chúng ta bỏ cấm biển, những phú thương lớn chắc chắn sẽ tham gia vào, đám hải thương kia tuyệt đối sẽ không chấp nhận bị người ta phân chia lợi nhuận.

Thẩm Mặc khẳng định chắc chắn:

- Bọn chúng sẽ điên cuồng tấn công lên bờ , khi ấy ngàm dặm bờ biển không nơi nào được yên, triều đình phải làm sao?



- Nếu đến lúc đó, cho dù là thái tổ gia tái thế cũng chẳng cứu nổi Đại Minh.



- Đúng là như thế.

Thẩm Mặc nghiêm giọng:

- Cho nên chúng ta phải đánh bại giặc Oa, làm bọn chúng cướp bóc không nổi, buôn lậu cũng chẳng xong, khi ấy bỏ cẩm biển sẽ lợi ích gấp đôi.



- Nhưng đánh làm sao?

Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Đám gia hỏa đó sức chiến đấu mạnh mẽ, tới lui như gió, đại quân không qua được, tiểu quân thì đánh không nổi, muốn cũng không biết phải làm sao.



- Bắn người bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua, nghĩ cách bắt lấy Vương Trực, Từ Hải tất cả mọi vấn đề sẽ theo đó mà giải quyết.



- Đâu có dễ thế...

Hồ Tôn Hiến cười bất lực:

- Quanh co lại quay về điểm đầu rồi.



- Đừng lo, chuyện do người làm cả mà.

Thẩm Mặc lại rất tự tin:

- Giặc Oa tuy sức chiến đấu mạnh mẽ, nhưng nghi kỵ đề phòng nhau, với loại kẻ địch như thế càng nên cố thủ hơn là cố tấn công.

Nhưng Thẩm Mặc chẳng nói rõ được nên thủ ra sao, đành để tới khi đó Hồ Tôn Hiến tùy cơ ứng biến thôi..



Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của Chu Thập Tam:

- Hai vị đại nhân, trời không còn sớm nữa, phải lên đường rồi.