Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 325 : Mèo vờn chuột

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Lý Mặc thấy một chiêu tất sát bị Nghiêm Tung khóc lóc một hồi phá hỏng, khỏi nói trong lòng sốt ruột thế nào. Hoàng đế vừa hỏi tới, liền tuôn ra như pháo nổ :

- Bệ hạ, ngàn vạn lần không thể, Triệu Văn Hoa ở đông nam hai năm, đào đất vơ vét, quân dân khổ không sao tả xiết, quan phủ không chịu nổi quấy nhiễu, nếu để hắn quay về, e rằng không cần giặc Oa đánh tới, đông nam đã tự loạn rồi.



- Lý đại nhân, nói lời phải có trách nhiệm.

Nghiêm Tung lời lẽ chính nghĩa:

- Ông đang công kích một vị thượng khanh lục bộ ngang hàng với ông hơn nữa thanh danh hiển hách, nói như vậy có thỏa đáng không?



- Có gì không thỏa đáng?

Lý Mặc cảm thấy hôm nay muốn hạ được Triệu Văn Hoa phải đấu cứng tới cùng:

- Năm ngoái Triệu Trinh Cát tra án ở Chiết Giang, đã tra ra chỉ trong vòng một năm, có hơn năm mươi vạn quân lương không rõ đi đâu, e răng có người hiểu rõ hơn cả tôi đấy.



- Lý đại nhân muốn gì cứ nói thẳng.

Đôi mắt đục mờ của Nghiêm Tung đột nhiên lóe hàn quang, khí thế tràn ra, làm người ta không rét mà run. Lúc này ngươi ta mới liên hệ lão già sắp chết này mới thủ phụ đế quốc, lão ta nhìn Lý Mặc, nói từng chữ một :

- Ném đá giấu tay không phải hành vi của người quân tử.



Gia Tĩnh đế lúc này đã quay trở về bồ đoàn, vừa muốn ngồi xuống, lại đứng tại đó, xoay ngư nhìn hai vị đại thần, miệng nở nụ cười cao thâm khó lường.



Bị thủ phụ bức tới, Lý Mặc biết mình không thể lui dù chỉ một bước, cắn chặt răng, trợn trừng mắt lên nói:

- Nói thì nói, Triệu Văn Hoa tham ô ngân lượng, có quá nửa là chảy vào tủi Nghiêm các lão tên cự gian hại nước ông dấy.



- Cái gì?

Nghiêm các lão không tự biện bác mà nói quanh không đâu:

- Chữ gian (奸) có phải là chữ nữ (女) với chữ chơi (干) không? Ai chả biết Nghiêm Tung ta bình sinh chỉ có một tào khang thê tử, bên cạnh không hề có một nữ tử nào khác.

Lão cười khà khà:

- Ngược lại là ông, Lý đại nhân chính nghĩa đường đường , nhưng có tới tám tiểu thiếp đúng không? Cái chữ "gian" này lão phu không dám dùng, xin trả lại cho ông đấy.



- Ông! Ông! Ông ...

Giống như Từ Giai, Lý Mặc cho tới tận khi chính diện giao phong, mới phát hiện lão yên tinh ngàn năm Nghiêm các lão đáng sợ như thế nào.



Lý Mặc bị Nghiêm Tung dòn é cho không nói được gì, Từ Giai im lặng, nhưng ánh mắt mọi người đều vô thức nhìn về phía hoàng đế đang chắp tay đứng ở bậc thềm. Trong đại điện lại chùm trong im lặng chết chóc...



Mọi người đều biết rõ, nếu Lý Mặc không lấy ra được cái gì mới mẻ, trận này đại bại trắng tay đã được định đoạt. Nghiêm các lão sắp giống vô số lần trước đó, đắc thắng khải hoàn trở về. Hiện giờ chỉ còn đợi Gia Tĩnh đế đưa ra quyết định cuối cùng.


Lý Mặc chỉ đành ngậm miệng, mặc dù ông ta to gan, nhưng không dám tới giành lấy.



Lạnh lùng nhìn Nghiêm các lão như hư thoát, Gia Tĩnh nói:

- Nếu Nghiêm các lão chuẩn bị tự mình xem, vậy thì mang về cho con trai, cả con nuôi của khanh xem cho kỹ đi.



- Lão thần tuân chỉ.

Nghiêm Tung dập đầu nói.



- Các ngươi đừng chỉ xem một lần là thôi, phải thường xuyên xem, xem đi xem lại, đừng có để quên.

Gia Tĩnh đế mặt xầm xuống, một lời mang hai ý.



- Lão thần nhất định cùng Nghiêm Thế Phiên và Triệu Văn Hoa thường xuyên nghiền ngẫm, cả đời không quên.

Trái tim già nua của Nghiêm các lão chịu đủ mọi sợ hãi, không còn chút sức nào nữa, ngã vật ra đất không đứng dậy nổi.



Gia Tĩnh đế không cho người đỡ dậy, mặc lão ta co quắp trên mặt đất:

- Còn một điều nữa, chính là Triệu Văn Hoa đàn hặc Dương Nghi, các lão cho rằng có nên chuẩn tấu không?

Ngữ khi mang theo vẻ châm biếm không cần che giấu.



Nghiêm Tung lúc này hoàn toàn khuất phục rồi, quỳ trên mặt đất nói:

- Ân đề bạt bãi miễn đều ở thánh thượng, thần xin nghe bệ hạ.



- Ha ha ha, nghe ta à?

Gia Tĩnh đế ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt lại nói:

- Chuẩn tấu, lại bộ chủ trì mau chóng chọn ra người kế nhiệm.



Lý Mặc vốn bị chà đạp tối tăm mặt mày, nhưng thấy bệ hạ rõ ràng vẫn hướng về phía mình, liền khôi phục sức sống, đáp vang:

- Thần tuần chỉ.



- Còn có việc khác không?

Gia Tĩnh đế không đáp mà trực tiếp hỏi, hiển nhiên đã mất kiên nhẫn rồi.