Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 326 : Ngự thiện của Gia Tĩnh

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Lúc này Từ Giai vẫn luôn vờ ngủ gật lên tiếng:

- Bệ hạ mùng sáu tháng này, khảo quan sẽ phải vào khảo trường, xin hỏi bệ hạ, khảo đề đã có chưa, với khảo quan là ai ạ?

Kỳ thực ông ta không muốn hỏi, nhưng chỉ sợ hoàng đế tu luyện qua say mêm, chẳng may quên mất, thì kỳ thi tài lớn của quốc gia trở thành trò cười ngàn năm.



- Yên tâm, khảo đề đã có rồi.

Gia Tĩnh khẽ gật đầu:

- Khảo quan à? khanh làm chính, Lý Bổn làm phó, còn về đồng khảo quan thì đợi ngày mai hai khanh cùng tới, sẽ giao khảo đề cho các khanh.



Hiển nhiên hoàng đế sớm đã quyết định rồi.



Mậy mọi người còn có thể nói gì ? Chỉ đành đồng thời quỳ xuống đất, hô vang :

- Chúng thần cáo lui.

Rồi nối đuôi nhau đi.



Đợi các đại thần lui đi rồi, trong đại điện khôi phục yên tĩnh, Gia Tĩnh đế ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nhắm mắt vận công khôi phục lại. Nhớ chuyện vừa mới trải qua, ông ta không khỏi thầm than :" Đúng là già rồi, nhớ lại năm xưa trẫm một mình thống khoái đấu với văn võ toàn triều, xong rồi còn có thể đại chiến ba trăm hiệp với mỹ nữ, đâu có hư thoát như hiện giờ?" Nghĩ tới đó khóe miệng nổi lên nụ cười an ủi :" Bách Hoa Tiên Tửu đúng là không tệ."



Hoàng đế mở mắt ra, nói với Lý Mặc đứng trong đại điện :

- Trưa rồi, đi dùng thiện cùng trẫm nào.



Dù là chuyện bình thường, nhưng nếu liên quan tới hoàng đế, liền trở nên phức tạp, ví dụ như căn cơm, không thể gọi là ăn cơm, là phải nói là dùng thiện.



Thẩm Mặc không ngờ cũng có một ngày mình có thể dùng ngự thiện, trong lòng rất kích động. Lẽo đẽo theo sau hoàng đế, tới điện Gia Minh dùng thiện, nơi này trước khi hoàng đế tới dùng thiện, đã bị thị vệ đại nội canh gác nghiêm ngặt, không cho phép bất kỳ người khôn gliên quan nào tới.



Tới khi y và hoàng đế vào điện Gia Minh, chỉ thấy trong tòa điện hơi nhỏ hơn một chút này, bày một cái bàn trải khăn vàng, rộng năm xích, nhưng dài đúng trượng rưỡi. Dụng cụ trên bàn đều là đồ vàng bạc hết sức tinh xảo, chén vàng, môi vàng, đĩa bạc , đữa bạc hoa hết cả mắt; còn có một số cái đĩa bằng gốm, chắc là đồ gốm sứ trấn Cảnh Đức, nhưng làm khéo léo mịn chưa từng thấy, thức ăn chưa mang lên, nhưng chỉ nhìn những dụng cụ này đã thấy hết khí phái của hoàng gia rồi.



Thẩm Mặc thấy trừ long ỷ ra thì khônh có cái ghế thứ hai nào, thầm nghĩ :" Bắt ta ăn đứng à?" Đây đúng là quy củ trong cung, may là Gia Tĩnh đế là một vị hoàng đế rất ghét quy củ, phất ta nói:


- Trường Giang Hoàng Hà?

Gia Tĩnh đế bất cười:

- Ha ha, ngươi không đánh giá hai bọn họ quá cao đấy chứ?



- Bệ hạ lòng chứa cửu châu tứ phương, cho dù là Trường Giang Hoàng Hà cũng chỉ là một phần trong đó.

Thẩm Mặc rất có tiến bộ nói:

- Nhưng với vi thần và bách tính thì các đại thần nắm giữ chính vụ thiên hạ giống như Trường Giang Hoàng Hòa, quan hệ tới cuộc sống của chúng thân, có sống được hay không, có sống tốt hay không toàn nhờ vào đó.



- Ví dụ này thú vị đấy. Vậy ngươi thấy ai là Hoàng Hà, ai là Trường Giang?



Thẩm Mặc không trả lời chính diện mà nói khéo:

- Bất kể là Trường Giang hay Hoàng Hòa đều tưới nước hai bờ, cũng đều tràn lũ thành họa...



Gia Tĩnh rơi vào trầm tư, lẩm bẩm nói:

- Trường Giang trong hơn, Hoàng Hà đục hơn, nhưng đều có tác dũng riêng, cũng đều có chỗ hại, bản chất là giống nhau.

Nói xong, mặt lộ vẻ tán thưởng:

- Nói rất hay, khéo léo mà không thiếu chân thành, sinh động mà có ích.



Thẩm Mặc vội nó lời khiêm tốn, Gia Tĩnh đế đứng dậy:

- Ngươi nói không sai chút nào, nhưng trẫm lại không thể thiếu bọn họ.

Ông ta đi tới thẳng trước mặt Thẩm Mặc, nhìn vào mắt y:

- Tương lai ngươi muốn làm Trường Giang hay Hoàng Hà?



- Thần muốn ...