Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 327 : Hoàng đế ban thưởng

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Muốn làm Trường Giang hay Hoàng Hà? Vấn đề này nhìn như đơn giản, thực chất cực kỳ khó ứng phó, vì chọn một cái tức là phủ định cái còn lại, đều sẽ tự vào mặt mình vì những lời trước đó.



Nhưng lời của hoàng đế không thể không đáp, Thẩm Mặc tỏ vẻ bất đắt dĩ:

- Vi thần chỉ biết chia xẻ lo lắng cho thánh thượng, bệ hạ muốn thần làm Trường Giang, thần sẽ trong thấy đáy, cần thần làm Hoàng Hà, thần không ngại ngần đục ngầu.

Hiển nhiên là tham quan học hỏi Nghiêm tiền bối được lợi không ít.



Gia Tĩnh không ngờ Thẩm Mặc trả lời như thế, không khỏi cười phá lên:

- Tiểu gian manh, không biết phải trả lời ra sao liền đá quả bóng lại cho trẫm, vậy mà tính là chia xẻ lo lắng với trẫm à?



Thẩm Mặc có chút xấu hổ nói:

- Vi thần đúng là không biết phải trả lời ra sao, chỉ thấy hai vị lão đại nhân đều có chỗ tốt và chỗ không tốt, vi thần không muốn giống bọn họ, vi thần cho rằng có thể cải tiến hơn một chút.



Gia Tĩnh gật đầu:

- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đời sau mạnh hơn đời trước, đó là điều rất nên.

Rồi đứng dậy nói:

- Có điều hiện giờ nói gì cũng đều quá sớm, nếu ngươi không trúng tiến sĩ thì tất cả đều là uổng công.



Thẩm Mặc vội hỏi:

- Ý thánh thượng là, thần còn có thể tham gia thi hội năm nay?



- Nếu như ngươi muốn.

Gia Tĩnh cười khẽ:

- Đi nào, lần này ngươi làm rất tốt, trẫm muốn thưởng cho ngươi một chút.

Nói rồi vẫy tay:

- Đi lấy linh đan của ta lại đây..



Thẩm Mặc :

- ........



- Linh đan của trẫm có thể trừ bách bệnh, tăng bảy năm dương thọ.

Gia Tĩnh rất tự hào nói:

- Trừ ba tên gia hỏa hôm nay, quần thần chỉ có Lục Bỉnh là được hưởng dụng.



Thẩm Mặc kích động nói:

- Hoàng thượng, hoàng thượng... Vi thần , vi thần...

Không ngờ nước mặt nghẹn ngào nói không ra lời nữa.
*** Thị bạc ti: Cơ quan quản lý mậu dịch đối ngoại.





- Ồ, nô tài hiểu rồi...

Cục chế tạo và thị bạc ti, một quản đốc sản xuất lụa là vải vóc, một quản thông thương với Tây Dương, đều là nha môn của nội đình, trực thuộc ti lễ giám. Năm xưa Hoàng Cẩm chính vì làm việc tốt ở cục chế tạo mà được Gia Tĩnh đề bạt vào ti lễ giám.



Cũng xem như ông ta phúc lớn, vừa mới rời khỏi Giang Nam thì giăng Oa tới, thương thuyền của thị bạc ti không ra biến được, vố số tơ lụa, trà, đồ gốm được hoan nghênh của Đại Minh không biến được thành tiền, riêng mục này thôi đã tổn thất mỗi năm trên ngàn vạn lượng bạc trắng.



- Trẫm rút kinh nghiệm sương máu.

Gia Tĩnh nhớ lại:

- Năm xưa khi trên biển thông suốt, Đại Minh ta tiêu tiền như nước, nhưng không quẫn bách tới mức tẩm cung của trẫm không có tiền tu sửa, tường thành kinh đô không có tiền sửa, động đất rồi phải đi vay tiền đại hộ cứu tế.



- Quốc gia không có tiền, nhưng những việc này không thể không làm, triều đình phải trưng thu thuế má trước, Trẫm nghe Lục Bỉnh nói, một số tỉnh đã thu thuế tới tận năm Gia Tĩnh bốn mươi rồi! Hôm nay ăn tiền ngày mai, ngày mai ăn tiền ngày kia, rồi sẽ có một ngày chẳng còn tiền mà ăn.

Gia Tĩnh mặt đầy kỳ vọng, nhìn Hoàng Cẩm nói:

- Vì sao lại thế? Chính là vì mậu dịch của thị bạc ti dừng rồi, tơ lụa vải vóc của cục chế tạo chỉ có thể nhìn mỗi ngày một cũ mốc, nhưng không đổi được tiền, ngươi thấy phải làm sao?



- Mở lại thị bạc ti.

Hoàng Cẩm còn có thể nói gì đây.



- Trẫm rất xem trọng ngươi.

Gia Tĩnh mặt đầy an ủi:

- Làm tốt việc này đi, tương lai Lý Phương nghỉ rồi, vị trí đó là của ngươi.



- Tạ ơn chủ nhân.

Hoàng Cẩm buồn tới đứt ruột, nhưng vẫn phải làm ra vẻ đầy cảm kích, nhưng ông ta cũng biết lời không hay phải nói trước, tránh cho sau này khó ăn nói:

- Có điều .. Trên biển toàn là hải tặc, thuyền của chúng ta không ra khơi được, nô tài làm tốt đến đâu cũng uổng công.



- Yên tâm, thủy quân của Du Đại Du được lập nên rồi.

Gia Tĩnh nói:

- Trẫm hạ cho hắn một đạo thánh chỉ, toàn lực bảo hộ ngươi.

Nói tới đó nháy mắt cười:

- Hơn nữa trẫm sẽ phái một tri phủ Hàng Châu mới, tới khi ấy gặp khó khăn ngươi cứ tìm người đó, đảm bảo nhất định có thể thuốc tới bệnh khỏi.



- Vị đại nhân nào thần kỳ thế ạ?.