Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 334 : Tầm y

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Khi Thẩm Mặc đột nhiên nhận ra rằng, Nhược Hạm sẽ không vĩnh viễn đi theo y, bầu bạn y, chiếu cố y như y vẫn nghĩ, nàng có ngày rời khỏi y, cuối cùng y cảm thụ được thế nào là trái tim đau đớn như muốn xé làm hai mảnh.



Quyết không thể nàng bỏ đi, nếu không cả đời này huy hoàng đến đâu cũng là thất bại, thành công đến đâu cung chỉ có chua chát! Thẩm Mặc siết chặt nắm đấm, quát khản cổ :

- Tập hợp! Mau tập hợp.



Trong bóng đêm của thành Bắc Kinh, có một đội tuấn mã lao đi như tên bắn, tới mỗi một y quán, có kỵ sĩ nhảy xuống, đập cửa rầm rầm. Đối diện với người làm mặt đầy tức giận không nói một lời, đưa ra quan phiếu một trăm lượng nói:

- Giúp ta tìm đại phu tốt nhất số tiền này là của ngươi.



Có đạn bạc mở đường, tất nhiên đi tới đâu thông tới đó, đợi thấy đại phu tọa đường, các thân vệ của Thẩm gia quỳ đưa lên quan phiếu một nghìn lượng, mời đại phu đi theo chẩn bệnh.



Trong đầu Thẩm Mặc không còn khái niệm tiền nữa rồi, y đem vô số tiền rải ra, mời mười tám đại phu tốt nhất kinh thành, ngay trong đêm tới khách sạn, tới đại sảnh vái sâu một cái nói:

- Chỉ cần vị tiên sinh nào trị khỏi bệnh cho thê tử của ta, ta nguyện đem toàn bộ gia sản dâng lên.

Dừng lại một chút, y nói:

- Nếu như liên thủ chữa khỏi thì chia đều.



Vốn cùng nghề là oan gia, các đại phu không muốn cùng hội chẩn, nhưng Thẩm Mặc vung tay rộng rãi như thế, bọn họ ước chừng y phải có gia sản trăm vạn, cho dù không lấy hết được toàn bộ, kiếm được tám mười vạn thì đời này không cần đi khám bệnh nữa.



Tiền có thể sai khiến quỷ thần, trước mặt đống bạc sáng lóa, các đại phu gạt bỏ tự tôn, đồng ý với yêu cầu của Thẩm Mặc.



Qua một đêm chẩn đoán, tới khi trời tờ mờ sáng, các vị đại phu đều lộ vẻ thất vọng, điều này làm Thẩm Mặc lòng như lửa đốt ở bên cạnh tức thì rơi vào hố bắng, hỏi vội:

- Các tiên sinh có cách nào hay không?



Các đại phu đều lắc đầu:

- Đại phu Thiên Kim Đường chẩn đoán không sai, đúng là không chữa nổi nữa.



- Vậy còn cầm cự được mấy ngày?

Thẩm Mặc hỏi:

- Ta sẽ đi khắp năm châu bốn biển, mời danh y toàn quốc tới ...



- Nhiều lắm cũng không qua ba ngày...



Thẩm Mặc mắt tối xầm ngất đi.



Mọi người cuống cuồng đỡ y dậy, bao nhiêu đại phu có mặt ở đó, mặc dù không chưa được bệnh cho Thẩm Mặc, nhưng chỉ là ngất xỉu thì không cần nói. Liền có vị đại phu giỏi dùng trâm, trâm qua vài cái là đánh thức được y dậy.



Thẩm Mặc mở mắt hằn vệt máu, tức thì như chưa có gì gì xảy ra, siết chặt tay hai vị đại phu bên cạnh:

- Thực sự không cứu được nữa sao?



Hai vị đại phu bị y bóp tay phát đau, nhưng lương y như phụ mẫu, không trách đấng lang quân si tình như thế, thương hại nhìn y nói:

- Đám chúng tôi không chưa được thì y quán khắp cửu thành cũng không chưa được.



Thấy y mặt tái đi như người chết, các vị đại phu không nhẫn tâm làm y tuyệt vọng, nói:

- Nhưng kinh thành không chỉ có y quán, còn có Thái Y viện.


Thẩm Mặc không lòng dạ nào mà lảm nhảm với hắn, thi lễ nói:

- Làm đại nhân bực mình, học sinh hết sức xin lỗi, nhưng hôm nay có chuyện vạn bất đắc dĩ, mong đại nhân tha thứ, ngày khác học sinh tới tận cửa bồi tội.



- Là xe ngựa đi quá nhanh, lỗi ở ta mới đúng...

Vị Tiểu Trương đại nhân nheo mắt nhìn y:

- Ta thấy ấn đường ngươi màu xanh, xanh là màu lo lắng, có phải là có bệnh nhân rất quan trọng không?



- Đúng thế.

Bị nhìn trúng, Thẩm Mặc cũng không ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ đưa đám của y, ai cũng đoán ra manh mối.



- Định đi đâu tìm đại phu?

Trương đại nhân hỏi.



Người ta nhiệt tình như thế, Thẩm Mặc không che giấu, đem tình hình của mình trình bày đơn giản, miệng y vốn cực kín, nhưng tiềm thức chút ảo tưởng tìm được sự sống trong cái chết, làm y nói ra.



Vị Trương đại nhân đó rất kiên nhẫn lắng nghe, xa phu ở bên cạnh giục hắn "sắp muộn rồi" cũng vô dụng, tới khi nghe Thẩm Mặc nói xong, hắn thở dài một tiếng:

- Ngọc vô giá dễ cầu, kẻ có tình khó kiếm, chuyện này ta nhất định phải giúp.



Thẩm Mặc dù trong lòng mang một tia hi vọng, nhưng không tin một viên quan lục phẩm nho nhỏ mời dược thái y, mặt lộ ra vẻ không tin.



Trương đại nhân hết sức tinh mắt, liền nhìn ra được ý tứ của y, cười nói:

- Đương nhiên ta không có thể diện lớn như thế, nhưng có người có là được rồi.



Liền bảo Thẩm Mặc theo hắn, Thẩm Mặc hết cách rồi, đành theo vị quan lục phẩm mà ở kinh thành tùy tiện ném một viên đá cũng trúng phải ba người, đi tới Tây Trường An.



Thẩm Mặc nhìn hai bên đường, phát hiện tới nơi vương công quý tộc tập trung, hi vọng trong lòng nhiều hơn một chút, đợi xe ngựa dừng trước một phủ tường đỏ ngói vàng, hi vọng của y trào dâng, vì tấm biển màu lam kia viết ba chữ vàng Dụ Vương Phủ.



Trương đại nhân xuống xe nói với Thẩm Mặc:

- Ngươi ở đây chờ một chút ta đi xin chỉ dụ.



Thẩm Mặc đáp lời xong, nói:

- Học sinh Thẩm Mặc, còn chưa thỉnh giáo quý tính cả đại nhân.



- Hả .. Thẩm Chuyết Ngôn!!

Trương đại nhân kinh hãi:

- Ta là Trương Cư Chính, rất vui được gặp.



***



Móa Trương Cư Chính biến pháp, một trong hai biến pháp sánh với Thương Ưởng nhà Tần … không đếm nổi danh nhân xuất hiện trong thời này nữa… chắc chắn đây là người mà Đường Kinh Xuyên nghĩ có thể sánh ngang với Thẩm Mặc.