Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 335 : Lang băm! Lang băm hại người

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Thẩm Mặc không ngờ mình nổi tiếng như thế, ngượng ngùng không biết đáp ra sao.



Lúc này của phủ dần mở ra, không phải là lúc tán gẫu, Trương Cư Chính nói:

- Chuyết Ngôn, tên chữ của ta là Thúc Đại, có điều cứ gọi ta là Thái Nhạc đi, đợi ta ra.

Rồi đi vào bên trong.



Nói xong liền bảo xa phu đợi ở bên ngoài, nhưng cổng vương phủ đâu phải là chỗ có thể chờ lâu, xa phu nói:

- Chúng ta qua bên kia uống trà,



Đám xa phu đều là ca thu quan sát, biết đại nhân nhà mình coi trọng kẻ nghèo túng này, thái độ tức thì chuyển biến lớn.



Ba người liền ngồi xuống một quán trà đối diện vương phủ ... Đúng thế nơi này là chỗ các quan lớn quý nhân ở, nhưng lại có một quán vỉa hè không hợp cảnh xuất hiện, có lẽ các vị quý nhân có cái sở thích này.



Bất kể như thế nào xa phu kia cũng ăn cơm tới nửa năm ở đây rồi, rất thuần thục gọi một bàn ăn sáng đầy ắp, cùng Thiết Trụ ăn hùng hục.



Thẩm Mặc không còn bụng dạ nào, miễn cưỡng uống chút sữa đậu, thi thoảng lại nhìn vào cánh cửa kia, xa phu vừa ăn vừa khoe khoang:

- Yên tâm đi, đại nhân nhà ta là sư phụ của vương gia lão nhân gia, chút chuyện này thế nào vương gia cũng nể mặt.



- Sư phụ của vương gia?

Thẩm Mặc cả kinh, Trương Cư Chính là người thứ tư thời này mà y đã nghe nói tới từ kiếp trước, hình như về sau làm quan rất to, còn ngoài ra y chẳng biết gì nữa.



Nhưng hiện giờ Trương Cư Chính là quan nhỏ, ngay xa phu cũng không tự tin lắm:

- Đương nhiên là vương gia điện hạ không chỉ có mình đại nhân nhà ta là sư phụ, có điều đại nhân nhà ta dạy môn học quan trọng, cũng là lão sư thân cận nhất của vương gia, nếu không sao có thể lên lớp lúc sáng sớm thế này.



Thẩm Mặc thật ra không tin lời hắn nói, vì y nghe nói sư phụ thân cận nhất của Dụ Vương là Cao Củng Cao Tân Trịnh, tựa hồ chẳng liên quan gì tới Tiểu Trương này. Nhưng không nói ra, chỉ gật đầu.



Trương Cư Chính làm việc rất nhanh gọn, chỉ qua hai khắc đã hưng phấn từ trong phủ đi ra, gọi Thẩm Mặc:

- Mau lên xe, chúng ta đi mời thái y.



Thẩm Mặc lập tức đứng dậy, Thiết Trụ tính tiền, xa phu đánh xe tới. Trương Cư Chính mời Thẩm Mặc ngồi chung, đương nhiên y không từ chối, liền lên xe ngựa.



Hai người báo tuổi, Trương Cư Chính sinh năm Gia Tĩnh thứ tư, Thẩm Mặc sinh năm Gia Tĩnh thứ mười lăm, điều này làm Trương Cư Chính than:

- Ta luôn cho rằng mình còn trẻ lắm, không ngờ nhiều hơn Chuyết Ngôn mười một tuổi.



Cuối cùng nhìn thấy tia hi vọng, Thẩm Mặc có hứng thú nói chuyện, đáp:

- Đại nhân nói đùa rồi, nếu học sinh ba mươi tuổi bằng một nửa ngài đã là thỏa mãn.

Lời này ngay cả y cũng chẳng tán đồng, chẳng qua là câu xã giao mà thôi.



Trương Cư Chính lắc đầu:

- Chuyết Ngôn quá khiêm tốn rồi, ta hai mươi ba tuổi mới trúng tiến sĩ, Chuyết Ngôn sớm hơn ta bốn năm. Bằng tuổi ta e rằng thành thị lang trẻ nhất của triều Minh.



Thẩm Mặc nói:

- Đại nhân, còn chưa công bố thành tích mà.
- Nơi này viết bệnh trạng là ngoài cảm trong bế tắc, kê phương thuốc có tử tô, kết ngạnh, phòng phong, kinh giới đẳng, hựu hữu thật, ma hoàng. Nghe thì có vẻ đúng bệnh, thực chất là đáng chết.



Thẩm Mặc hiện giờ sợ nhất là nghe thấy chữ "chết", liền nói:

- Phương thuốc này của Thiên Kim Phương đúng bệnh mà.



- Đám lang băm chỉ hiểu nửa với như ngươi vậy, đó là thứ bề ngoài thôi.

Lão thái y không khách khí nói:

- Tiểu thư nhà phú quý, cánh vàng lá ngọc, cơ thể yếu, chú trọng điều bổ. Còn phương thuốc này? Ngươi kê cho nam tử dùng thì không sai, nhưng nữ nhi làm sao chịu nổi thứ thuốc mạnh như ma hoàng? Thêm vào hình như còn dùng sâm già bừa bãi.

Nói xong thở dài:

- Cho nên hiện giờ bảo quý tiểu thư bị thương hàn, chẳng bằng nói bị thuốc của đám lang băm hại.



Thẩm Mặc nghe ông ta nói đạo lý rõ ràng, không khỏi hi vọng, hỏi:

- Vậy hiện giờ cứu thế nào?



Lão thái y thở dài:

- Không phải ta nói rồi sao? Chỉ cần là thương hàn thì ta đều có thể cứu, nhưng hiện giờ quý tiểu thư hai chứng bệnh hoàn trộn lại, phức tạp hơn rất nhiều. Thứ cho lão phu vô dụng, không cứu được.



Thẩm Mặc người lảo đảo, như bị đả kinh quá nhiều, đã ngây dại rồi, lầm bầm hỏi:

- Vậy các thái y khác của Thái y viện thì sao?



- Phương diện này họ đều không bằng ta.

Lão thái y lắc đâu.



- Vậy là hoàn toàn không cửu nổi nữa sao?

Lúc này Thẩm Mặc thấy như trời đất sụp đổ.



- Không hẳn ..

Lão thái y đáng hận vẫn cứ thong thả nói:

- Thái y viện không cứu được, không có nghĩa là người khác không cứu được.



- Chẳng lẽ còn có đại phu lợi hại hơn cả thái y sao?



- Mặc dù ta rất không muốn thừa nhận.

Lão thái y bình tĩnh nói:

- Nhưng đúng là như thế.



- Không biết là vị cao nhân nào?

Bị ông trời chơi đùa mấy lần, Thẩm Mặc không còn mấy hi vọng nữa.



Nhưng một câu nói của lão thái y đã khơi lên hi vọng cho y:

- Ông ta tên Lý Thời Trân.