Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 345 : Tam Nguyên thiên hạ có, Lục Thủ thế gian không

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:

Đợi đọc danh sách xong, âm nhạc lại vang lên, bách quan cùng tân khoa tiên sĩ lại làm đại lễ ba quỳ chín dập đầu, cuối cùng hoàng đế ban kim bảng, giao cho lễ bộ treo ngoài ngọ môn ba ngày. Lễ xong, hoàng đế về cung.



Hoàng đế đi rồi các công khanh liền vây tới chúc mừng khảo sinh, nhưng vinh quang hôm nay định sẵn do một mình Thẩm Mặc độc chiếm vì y là lục thủ! Khoa cử nghìn năm qua trúng liền tam nguyên đã có hơn mười vị, Đại Minh có Hoàng Quan và Thương Lộ, người trước cũng là lục thủ, hơn nữa sáng tạo ra kỳ tích thần thoại trong bảy năm từ Trạng Nguyên leo lên tới lễ bộ thị lang, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, chính quyền không thừa nhận thành tích của ông ta.



Sở dĩ chính quyền thừa nhận danh xưng người trúng liền Tam Nguyên, cho tới nay chỉ có một mình thủ phụ Thương Lộ trong những năm Thành Hóa mà thôi. Nhưng Thương thủ phụ thi huyện thi phủ đều không đứng đầu, hơn nữa sau năm hai mốt tuổi trúng Giải Nguyên, phải mất mười năm sau mới hai lần liền trúng Hội Nguyên và Trạng Nguyên.



Còn Thẩm Mặc thì lần thứ hai tham gia thi huyện, liền một lèo qua ải chém tướng, chưa kỳ thi nào thất thủ, cuối cùng trúng liền lục thủ, bất kể là xuất phát từ góc độ nào đều vinh quang hơn Thương các lão nhiều.



Trong thành tích vinh quang chấn động cổ kim đó, còn có một điểm nhỏ dệt hoa trên gấp, đó là Đại học sĩ Lý Bổn đích thân tra duyệt ghi chép khoa cử các triều, đưa ra kết luận : Thẩm Mặc phá vỡ kỷ lục hai mươi tuổi đoạt Trạng Nguyên của Phí Hoành năm Thành Hóa thứ hai mươi ba. Nói một cách chính xác thì Phí Hoành đỗ Trạng Nguyên năm hai mươi tuổi, tám tháng. Thẩm Mặc hiện giờ mười chín tuổi, bảy tháng. Kỷ lục tăng thêm một năm một tháng.



Văn võ đại thần và vương công quý tộc vây quanh tân khoa Trạng Nguyên được định sẵn là không thể vượt qua này, trong lòng hò tràn trề bội phục như Hoàng Hà, phải phát tiết ra nếu không chết nghẹn.



Chỉ khổ cho Thẩm lục thủ, chỉ cảm thấy bên tai có hơn vạn con ruồi ù ù ù ù, đúng là chỉ muốn rống lên một tiếng:

- Có im hết đi không?



May mà lúc này Lý các lão đã cứu y, ông ta cười nói:

- Chư vị, tam đỉnh giáp còn phải thay y phục, lên phố diễu hành, ngày tháng sau này còn dài, còn cơ hội mà.



Lý các lão đã lên tiếng đương nhiên mọi người liền thức thời:

- Chính sự quan trọng hơn, chính sự quan trọng hơn.
Nhưng Gia Tĩnh hết sức coi trọng "quân thần ăn ý", với quan viên không theo kịp mình xưa nay luôn vứt bỏ như rác..



Ba người tất nhiên không cam tâm bị loại bỏ vì "không có tiếng nói chung với hoàng đế", vùng vẫy lần cuối nói:

- Kỳ thực chúng thân cũng suy nghĩ như thế, nhưng nghĩ tới bốn hạng đầu đều là sĩ tử Thiệu Hưng, chỉ e người ta dị nghị.



- Có gì để dị nghị?

Gia Tĩnh khó chịu nói:

- Trẫm còn nhớ năm Vĩnh Lạc thứ hai, năm hạng đầu đều là người An Cát Giang Tây, đó là điềm lành.

Ông ta cười lạnh, quét mắt nhìn ba người:

- Chẳng lẽ các ngươi tệ đoan gian dối?



- Chúng thần không dám:

Ba người vội khấu đầu phủ nhận:

- Là do chúng thần quá lo.



- Cái cần lo thì không lo, cái không cần lo thì lò lắng bừa bãi.

Gia Tĩnh đế cười khẩy:

- Đó là đại thần của trẫm cơ đấy, xéo hết cả đi.



Sau khi về nhà, Trương Trì càng nghĩ càng sợ, khiến cho hôm nay nhìn thấy ba vị này lòng còn chưa hết sợ hãi, không ngờ nảy ra ý cáo lão hoàn hương, đương nhiên đó là chuyện sau này