Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 346 : Nguyên nhân phía sau

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:

Ba người được vị đại học sĩ đích thân đưa ra ngoài ngọ môn, lễ bộ thượng thứ sớm đứng nghênh đón, đích thân hộ tống tam đỉnh giáp theo cửa chính của Thừ Thiên môn ra ngoài, các tiến sĩ đi theo quan đạo hai bên.



Thẩm Mặc đi giữa, Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm theo hai bên trái phải, ba người đi trên ngự đạo mà chỉ hoàng đế mới được đi. Không phải nghi ngờ gì, đời này không thể có lần thứ hai đi trên con đường này nữa, cho nên ba người đều đi rất chậm, ai nấy đều có tâm sự riêng.



Triệu Trinh Cát quay đầu lại mấy lần nhưng không tiện thúc giục, dù sao nếu nói cuộc đời là một giấc mộng, thì đối với người đọc sách mà nói, hiện giờ ba người bọn họ đang trải qua giấc mộng đẹp nhất kích động nhất của đời người.



Mộng đẹp không muốn tỉnh, đó là lẽ thường tình của con người.



Cho nên Triệu thượng thư liền đi chậm lại, thong thả bước phía trước.



Cho tới tận Thừa Thiên Môn, liền thấy bên trong đã dựng lên một cái lán, trong đó treo kim bảng, phủ doãn phủ Thuận Thiên, cùng với huyện lệnh hai huyện Đại Hưng, Uyển Bình mỗi người dắt một con ngựa cao lớn màu trắng không có sợi lông tạp nào, đeo lụa đỏ, đứng chở dưới bảng.



Phủ doãn Thuận Thiên đem hoa đỏ trên đầu Thẩm Mặc đổi sang màu vàng, rồi khoác lụa đỏ lên người y; hai vị huyện lệnh cũng làm thế với Bảng Nhãn và Thám Hoa. Xong xuôi Triệu phủ doãn đưa ngựa cho Trạng Nguyên trước, tiếp đó ba vị đại nhân đỡ ba người lên ngựa.



Phía sau còn có cả đống cờ quạt ô lộng, chiêng trống thanh la xếp hàng, khua gõ rùm beng, rời khỏi Thừa Thiên Môn, đi lên đường Trường An.



Không khí tức thì từ nghiêm trang chuyển sang tưng bừng, trên đường là là già trẻ gái trai chen lấn xem náo nhiệt. Nếu trưởng phải ở giữa có binh sĩ của Thuận Thiên Phủ canh gác, chỉ e là không đi nổi.



Khi mọi người đang kiễng chân chờ đợi thì đột nhiên chiêng trống ầm vang, trong tiếng nhạc vui tươi, hai hàng đại hán hộ vệ quan viên lễ bộ khiêng kim bảng chầm chậm đi ra. Kim bảng do lễ bộ thượng thư hộ tống, các tiến sĩ đi theo, xuất phát từ chính giữa Ngọ Môn, đi trên đường Trường An.



Nghi thức "ngự nhai khoa quan" trong truyền thuyết đã bắt đầu! Ba người được trời cao sủng ái cưỡi ngựa trắng được bách tính chiêm ngưỡng và tung hô, đó gần như là ngày lễ náo nhiệt nhất của bách tính trong thành Bắc Kinh, vì từ sĩ tử hàn môn thành tân khoa Trạng Nguyên bản thân nói là chuyện đẹp nhất mà bách tính luôn muốn nghe thấy.



Hơn nữa ba vị tam đỉnh giáp lại anh tuấn như thế, người đợi thích thanh niên tuấn tú, tất nhiên càng kích động hơn mọi năm. Mà sự hưng phấn này nhìn thấy tấm biển "trúng liền lục nguyên" , thì càng đạt tới cao trào. Già trẻ gái trai đều như phát cuồng, thét lên liên hồi, đua nhau trải hoa tươi lên người y, những cánh hoa đó bị gió thổi tung tà tà rơi xuống đường, càng làm nổi bật ba người như thần tiên hạ phàm.



Đây chính là:



Tích nhật ác xúc bất túc khoa

Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai

Xuân phong đắc ý mã đề tật

Nhất nhật khán tận Trường An hoa



--Dịch nghĩa: --


Lục Bỉnh lắc đầu liên tục, suy nghĩ nửa ngày trời mới nói:

- Cho dù chuyện này là cần thiết, nhưng tiên sinh không cần làm thế.



Thẩm Luyện hờ hững hỏi:

- Vì sao?



- Tiên sinh có thể chưa biết, người học sinh Thẩm Mặc của tiên sinh làm rất tuyệt.

Lục Bỉnh nói khẽ:

- Trước khi y trúng Trạng Nguyên đã là Chiết Giang tuần án rồi, là thân tử có trong tim hoàng đế; hiện giờ thành Thẩm Lục thủ xưa chưa từng có, sau cùng không thể. Càng là nhân tài tương lai bệ hạ bồi dưỡng.

Thấy Thẩm Luyện chăm chú lắng nghe, Lục Bỉnh tiếp tục thổi phồng:

- Ta đã xem bài thi của y, đúng là đưa ra được cách giải quyết vấn đề tài chỉnh của triều đình, lại khéo léo không đụng chạm quá nhiều, là năng thần năm trăm năm mới có một. Nếu như cho thêm thời gian, nhân vật như thế sẽ là mấu chốt trùng hưng Đại Minh.

Nói rồi lộ vẻ đau đớn:

- Tiên sinh, cho dù y không phải là học sinh của tiên sinh chăng nữa, chăng lẽ tiên sinh nhẫn tâm hủy đi hi vọng của Đại Minh sao?

Vì thuyết phục Thẩm Luyện, ông ta đưa Thẩm Mặc lên tầm cao hi vọng đế quốc rồi.



Khuôn mặt quật cường của Thẩm Luyện cuối cùng cũng cúi xuống.



Thấy có cửa, Lục Bỉnh vội vàng tranh thủ nói thêm:

- Đế vương các triều xưa nay đều coi trọng chữ Hiếu, vì để nói lên Đại Minh ta là quốc gia lấy Hiếu lập quốc, giờ Chuyết Ngôn không dâng thư, là ép y vào tội bất hiếu. Sao khiến y chịu nổi? Sao y còn có chỗ đứng ở sĩ lâm? Chỉ y rằng không ai muốn làm bạn cùng y nữa.

Lời này cơ bản là thật, chỉ có chút khoa trương.



Thẩm Luyện ngồi trơ ra hồi lâu, nói:

- Vậy thì ta treo cổ tự sát bây giờ là được chứ gì?



- Vậy Chuyết Ngôn giải cứu không thành.

Lục Bỉnh thở dài:

- Người ta sẽ nói y không đặt sư phụ ở vị trí trên cùng, nếu cứu sớm đã không có kết quả này.



Bị ông ta đem lời đáng sợ dọa một hồi, Thẩm Luyện cuối cùng cũng sụp đổ, nằm xuống giường, mất tinh thần nói:

- Được rồi ... Ta ra là được ...