Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 347 : Nhược Hạm, ta yêu nàng

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Trương Trì ấp úng nói không ra lời, Lý Mặc đành liều nói:

Vào buổi chiều, Thẩm Mặc lại suất lĩnh các đồng khoa bái tạ lễ bộ thượng thư, thị lang, cùng giám thị hộ quan v..v..v.. Đại khái là tất cả các vị đại nhân lớn nhỏ phục vụ con đường tiến sĩ của bọn họ, bái tạ xong là yến tiệc long trọng, cho tới tận canh ba.



Thẩm lục thủ trung tâm của mọi người tất nhiên là chuốc say như chết, bị đám Thiết Trụ khiêng về như khiêng lợn. Trong khách sạn y trọ không ngờ chưa có ai đi ngủ, từ lão bản, chưởng quầy, tiểu nhị, thậm chí cả hàng xóm cũng tập trung ở đại đường, đợi Trạng Nguyên lang về.



Khách sạn may mắn được Trạng Nguyên trú ngụ đúng là "lều cỏ tỏa sáng", có thể khoa khoang trăm năm rồi, hiện giờ lại có một Thẩm lục thủ sinh ra... À không, là trú ngụ ở trong khách sạn bọn họ, vinh quang này đủ để người ta hạnh phúc tới mê muội.



Có thể thấy được, từ đó trở đi, khách sạn này sẽ thành thánh địa người đọc sách chiêm ngưỡng, Thẩm lục thủ sẽ biến nơi này vĩnh viễn thành chiêu bài bằng vàng, coi như có một chén cơm vàng ăn không hết rồi. Nghĩ tới đó thôi, lão bản đã hưng phấn không ngủ nổi, mua đúng một trăm bàn tiệc, chiêu đãi bằng hữu láng giềng để ăn mừng.



Một đám đông ăn uống reo hò, có người tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc triều ta không cho Trạng Nguyên cưới công chúa, nếu không bằng vào tướng mạo Phan An, tài Tử Kiến của Trạng Nguyên lang, thánh thượng nhất định kén lão nhân gia làm phò mã, tới khi đó cùng lúc đề danh bảng vàng, cũng là đêm động phòng hoa chúc, đó mới gọi là hoàn mỹ thực sự.



- Xuỵt..

Chưởng quầy khách sạn bóp chặt miệng tên gia hỏa lắm điều kia, cẩn thận nhìn vào bên trong, khẽ rít lên:

- Không muốn sống nữa à? Phu nhân Trạng Nguyên ở bên trong đó.



- Hả?

Đám đông cả kinh:

- Trạng Nguyên lang đúng là nhân vật phong lưu, mới tới kinh thành chưa lâu đã tìm được Trạng Nguyên phu nhân.



- Rắm thối.

Một tiểu nhị chửi:

- Nương tử của người ta từ Hàng Châu xa xôi, không ngại khổ cực theo tới đấy.



- Thế này thì kỳ quái quá.

Có hán tử nói toang toắc:

- Chỉ nghe nói phụ huynh đưa đi thi, chưa bao giờ nghe nói nương tử đưa đi thi...



- Đừng nói bừa, Trạng Nguyên là sao Văn Khúc hạ phàm, nói xấu sau lưng lão nhân gia sẽ bị đầy vào địa ngục đấy.

Có một người già quát, làm tên hán tử kia cuống quýt xua tay:

- Coi như cháu đánh rắm đi...



Chưởng quầy thì đầy khâm phục nói:

- Chuyện này cảm động trời đất, không nói ra mới gọi là có tội.


- Muội muội biết thật nhiều.

Nhược Hạm cười:

- Mau đi lấy canh tỉnh rượu.



Nhu Nương bối rối giấu đầu lòi đuôi:

- Đều học ở phủ tổng đốc đấy.

Liền vội lấy cái hũ ủ trong chăn ra, múc một bát nước canh trong vắt đưa cho Nhược Hạm.



Nhược Hạm nhận lấy, thử độ ấm, múc một thìa thổi cho nguội, cùng Nhu Nương hợp lực đút cho Thẩm Mặc. Thứ canh giã rượu chuyên môn xin của Lý thần y đúng là thần kỳ, nét mặt Thẩm Mặc không còn quá thống khổ nữa, sắc mặt tốt hơn nhiều.



Thấy y có thể ngủ yên ổn được rồi, Nhược Hạm liền đưa bát cho Nhu Nương, nói nhỏ:

- Muội đi trải chăn đệm trước đi, tỷ lau mặt cho chàng rồi quay về.



Nhu Nương gật đầu, lặng lẽ khép cửa lại ra ngoài.



Nhược Hạm tỉ mỉ lau mặt và cổ cho Thẩm Mặc, muốn cởi tất lau cả chân cho y, nhưng không ngờ bị y thình lình ôm lấy eo, còn chưa phản ứng lại đã bị y kéo vào lòng, Nhược Hạm vừa định kêu lên thì bị nụ hôn mang chút thô bạo của Thẩm Mặc lấp kín lấy miệng, tiếng kêu ú ớ nghẹn lại trong cổ họng, nụ hôn kéo dài đùng một khắc.



Cho tới khi Thẩm Mặc cũng thở không nổi nữa mới buông vị hôn thê ra, Nhược Hạm càng bị ngạt tới váng vất, hờn dỗi đánh y một cái:

- Mới tỉnh lại đã muốn làm trò...



Thẩm Mặc kệ nàng đánh, nắm chặt lấy vai thơm của Nhược Hạm, nhìn nàng một cách say đắm, gọi khẽ:

- Nhược Hạm.



Y chưa bao giờ gọi nàng một cách âu yếm như thế, nhìn nhu tình tràn ngập trong ánh mắt Thẩm Mặc, nàng bất giác thấy thẹn thùng, e lệ ừm khẽ một tiếng.



Thẩm Mặc nói từng chữ một, thật chắc chắn như muốn khẳng định tấm lòng bao giờ lay chuyển của mình.

- Ta muốn nói, ta yêu nàng.



Nhược Hạm ngây ra, nàng theo y bao lâu như thế, chỉ nghe y nói " ta sẽ cưới nàng", “nàng là báu vật của ta” , “nàng là sao may mắn của ta” .v..v..v.. chưa bao gi được nghe y nói câu "ta yêu nàng". Kỳ thực nàng đợi câu nói này từ lâu lắm rồi, kỳ thực nàng rất muôn nói với y, từ khi bi y buộc chặt trên lưng nhảy xuống sông, nàng đã yêu y không còn thuốc chữa rồi .. Bắt đầu từ ngày đó cho dù bị người khác chiếm mất chỗ, cho dù Thẩm Mặc bj Cẩm Y Vệ bắt lên kinh thành, tình yêu của nàng cũng chưa bao giờ dao động.



Suốt dọc đường dài, nàng kiên định hi sinh, sống chết bầu bạn, cuối cùng cũng có được tình yêu xứng đáng, Nhược Hạm chẳng may mắn sao? Chuyết Ngôn lại càng may mắn.