Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 351 : Vương thế trinh
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Mỗi ngày từ biên soạn sử sách ra, trong lòng Thẩm Mặc còn thấp thỏm một chuyện cực kỳ quan trọng ... Một ngày sau khi trúng Trạng Nguyên, y đã dâng tấu chương xin bệ hạ miễn xá cho sư phụ Thẩm Luyện, đến nay đã sắp nửa tháng, nghe nói bệ hạ đã ân chuẩn, nhưng đến giờ còn chưa có tin tức chuẩn xác, làm sao y không lo cho được?
Nhưng y vừa mới tới , cũng chẳng có chỗ mà nghe ngóng, vốn còn có Chu Thập Tam để hỏi thăm, nhưng tên gia hỏa này đã rời kinh công cán rồi, tới nay vẫn chưa thấy mặt đâu, trong thời gian ngắn không thể hi vọng vào được. Hết cách, y chỉ đành tới tìm Trương Cư Chính, nhờ hắn hỏi thăm giúp.
Đối với việc thay đổi chủ kiến của Thẩm Mặc ở thi Điện, Trương Cư Chính có chút tức giận, cho nên Thẩm Mặc tới viện hàn lâm đã lâu vẫn không tới thăm. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, hắn bội phục nghĩa cử của Thẩm Luyện, cho nên mặc dù mặt nặng mày nhẹ với Thẩm Mặc, vẫn giúp y nghe ngóng.
Mấy ngày sau hắn truyền tin đến, nói bệ hạ đã viết giấy miễn tội cho Thẩm Mặc, hiện giờ nọi các đang thảo luận là tước quan thành dân hay phục hội quan chức. Nghiêm các lão mặc dù không nói rõ, nhưng ám thị không thể cho ông ta ở lại trong kinh.
- Điều này có nghĩa là…
Trương Cư Chính trầm giọng nói:
- Nghiêm các lão từ bỏ truy cứu lệnh sư rồi, cho nên ý Từ các lão là đưa lệnh sư ra ngoài làm quan ..
Hắn thở dài:
- Nhưng quyền bổ nhiệm quan viên hiện nay đang nằm trong tay Lý Mặc, nên cụ thể thế nào, phải đợi lại bộ có ý kiến mới biết.
- Ra là thế ...
Sắc mặt Thẩm Mặc trở nên khó coi, y có cảm giác không lành, vị lại bộ thượng thư kia sẽ không làm việc công bằng được.
Trương Cư Chính cũng có lo lắng tương tự:
- Lý Thời Ngôn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù ắt báo, nghe nói vì chuyện của lệnh sư mà ông ta cùng Lục đô đốc xảy ra chuyện không vui, chỉ e có chút phiền phức.
- Phải nghĩ biện pháp.
Thậm Mặc buồn rầu nói:
- Nhưng cảm quan của ông ta với ta cực kém, ta ra mặt chỉ càng tệ thêm.
Trương Cư Chính nghĩ một lúc nói:
- Lý Mặc có một người bạn tri giao tên là Vương Khương.
- Có phải nguyên là Chiết Giang tuần phủ của chúng tôi?
Thẩm Mặc hỏi.
- Đúng thế, hiện giờ hữu phó đô ngự sử kiêm binh bộ thị lang, có thể xem là người ủng hộ Lý Mặc lớn nhất.
Vương Thế Trinh cũng là người cực kỳ thông minh, nhưng tính hắn hòa thiện, khó chấp nhận được:
- Lan Tương Như là người như vậy thật sao?
- Phương Châu huynh cứ nghĩ mà xem.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Lan Tương Như lần đầu giao phong với Tần vương, chỉ ra Tần muốn lừa gạt lấy ngọc, Tần Vương bất đắc dĩ lấy bản đồ trao thành, còn trai giới năm ngày để nhận ngọc. Đó là lễ tiết trịnh trọng vô cùng, trong mắt người thiên hạ, Tần Vương ắt giao thành rồi. Nhưng Lan Tương Như lại len lén đưa ngọc về Triệu, vậy chẳng phải là chắp tay mang đạo lý cho nước Tần sao? Kết quả Tần đánh Triệu, thành Bạt Thạch, giết hơn hai vạn quân Triệu, kết quả Triệu Vương phải dâng ngọc cầu khẩn Tần vương, còn bị Tần vương làm nhục, món nợ này có thể tính lên đầu Lan Tương Như.
- Đúng thế.
Trương Cư Chính tán đống:
- Trì Hội cũng thế, Triệu đã cầu khẩn lại còn chọc giận Tần Vương, để lại cớ sau này Tần tiếp tục đánh Triệu, không khôn ngoan chút nào.
- Không thể nói như thế.
Vương Thế Trinh phản đối:
- Giả sử Tần vương trai giới xong nhận ngọc mà không trao thành thì sao?
- Lan Tương Như có thể nói với Tần vương là: Thần nghe đại vương không trao thành, hiện giờ đại vương vì ngọc mà thất tín với thiên hạ, thần sẽ chết vì nước, để nói rõ sự thất tín của đại vương. Không biết thiên hạ còn có chư hầu nào dám tin lời ngài, có hiền năng nào ra sức vì ngài nữa.
Thẩm Mặc cười nhạt.
- Nói như thế đúng là có khả năng làm Tần Vương giao thành.
Vương Thế Trinh cười:
- Chuyết Ngôn đúng là lợi hại hơn Lan Tương Như nhiều, nói đi, tìm tại hạ có việc gì? Vì sự đảo lộn thú vị này, chỉ cần tại hạ giúp được thì không có vấn đề gì.
***
Các bác có thể không biết Vương Thế Trinh, nhưng chắc không thể không biết Kim Bình Mai do ông ta viết.
Từ Vị viết Kim Vân Kiều, Vương Thế Trinh viết Kim Bình Mai …thú vị
Truyện này còn tiếp tục xuất hiện thêm danh nhân nào thì cũng không cần bất ngờ nữa.