Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 352 : Tiễn chân
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Vị thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương Quan vô cố nhân
--Bản dịch của Tương Như (Nam Trân)--
Mưa mai thấm bụi Vị Thành;
Liễu bên quán trọ sắc xanh ngời ngời.
Khuyên anh hãy cạn chén mời;
Dương Quan ra khỏi ai người cố tri.
--Bản dịch của Nguyễn phước Hậu--
Vị Thành mưa sớm bụi mờ bay
Quán liễu xanh xanh sắc mới thay.
Mời bác cạn thêm chung rượu nữa
Phía tây Dương ải, bạn còn ai?
--Bản dịch của NguyễnTâmHàn--
Sớm Vị Thành mưa rơi thấm bụi
Quán bên đường liễu mới xanh xanh
Cạn đi thêm một chén tình
Dương Quan qua hết độc hành nẻo Tây
Chòi nghỉ phía tây Bắc Kinh mười dặm, dưới hành lang loang lổ, Thẩm Mặc toàn thân bạch y, đứng không nhúc nhích nhìn về phía đông.
Nhìn thành quách đằng xa, góc cạnh lầu gác chập trùng, nổi bật sự phồn hoa của Bắc Kinh, Thẩm Mặc thầm thở dài, mấy khu ổ chuột rách nát kia bị tường thành che kín mín. Điều này giống như tệ nạn tràn ngập của Đại Minh sau 170 lập quốc, vấn đề trùng trùng, được che giấu dưới bề ngoài bóng bẩy mà thôi.
Thẩm Mặc có tầm nhìn lịch sử vượt qua thời đại, tất nhiên biết quốc vận hưng vong, vương triều lên xuống là quy luật sắt đá. Cả sự hùng mạnh của Hàn Đường, cũng không thể ngăn cản được quy luật đó. Hiện giờ Đại Minh nền tảng kém hơn, vấn đề nhiều hơn, có thể hoát khỏi bàn tay lịch sử được không? Lý tưởng của mình là điều nực cười?
Triều đại hưng vong, càm xúc mênh mang, nhất thời cùng xuất hiện, trào lên trong lòng. Làm Thẩm Mặc cảm thấy sâu sắc sự nhỏ bé của mình và tiền đồ gian nan phía trước, tinh thần của y có chút sa sút. Nhưng hôm nay tới đây, mục đích là tiễn chân sư phụ Thẩm Luyện sắp làm châu phán Đại Đồng. Vội điều chỉnh tâm tình, không để sư phụ thấy dang vẻ của mình.
Được Vương Thế Trinh giúp đỡ, Lý Mặc miễn cưỡng đồng ý cho Thẩm Luyện về Chiết Giang làm quan, nhưng làm người ta bất ngờ, Thẩm Luyện lại không đồng ý, ông chủ động dâng thư lên lại bộ, yêu cầu có đi giữ biên cương. Lý Mặc tất nhiên không khuyên cản, vung bút lên phái Thẩm Luyện tới Đại Đồng, lên đường ngay trong ngày, không được chậm trễ.
Sư đồ trước tiên nói chuyện sau khi từ biệt, Thẩm Mặc nói:
- Thẩm Tương sư huynh chắc chắn có thể thi Hương khoa sau, đồ nhi dứt khoát không để chuyện này có sai sót gì.
Thẩm Luyện lại khoát tay:
- Đừng để nó ra làm quan nữa, thi Hương xong rồi quay về, bảo nó giữ vững tổ nghiệp, cầy cấy nối dõi là được.
Thẩm Mặc thở dài:
- Nhưng sư huynh chưa chắc đã muốn.
- Đúng thế, con cháu có phúc của con cháu.
Thẩm Luyện cũng cảm khái:
- Con cố gắng khuyên bảo nó, nếu như nhất định muốn đi con đường này, con chiếu cố cho nó nhiều hơn.
- Chắc chắn là thế, chỉ cần đồ nhi có năng lực đó.
- Đương nhiên là con có năng lực đó.
Thẩm Luyện quay đầu sang nhẹ nhàng nói:
- Nhược Hạm, con nghỉ trước đi, vi sư nói vài câu với tướng công của con.
Nhược Hạm khẽ đáp lời rồi vào trong xe.
- Có biết vì sao vừa rồi Lục Bỉnh hạ mình nhận ta làm sư phụ không?
Đợi Nhược Hạm đi rồi, Thẩm Luyện hạ thấp giọng hỏi.
- Chẳng phải ông ta vẫn luôn kính phục sư phụ sao?
- Đó không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Thẩm Luyện uống một ngụm Trạng Nguyên Hồng của quê nhà:
- Nguyên nhân chủ yếu là ở con, ông ta là Hạng Trang múa kiếm ý ở Bái Công đấy.
- Hả?
Thẩm Mặc khó tin nổi:
- Liên quan gì tới đồ nhi?