Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 353 : Trách nhiệm

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


- Đương nhiên là có liên quan rồi.

Thẩm Luyện bình thản nói:

- Lục Bỉnh từng nói với vi sư, ông ta thích nhất một câu nói của quan văn chúng ta, đó là làm quan phải " tam tư", có biết tam tư là gì không?



- Tư nguy, tư thối, tư an.

Thẩm Mặc đáp.



- Đúng, làm quan phải tam tư, đi một bước tính ba bước. Không thể chỉ biết cái trước mắt, đợi cùng đường mới thay đổi thì đã muộn rồi.

Thẩm Luyện ấm giọng dặn đồ đệ của mình:

- Lục Bỉnh đang tính toán cho sau này đấy.



- Tiền đồ ông ta như tường sắt, có gì phải lo chứ?

Thẩm Mặc bật cười.



- Vị trí của ông ta, nhìn thì oai phong lắm, nhưng thực tế cực nguy.

Thẩm Luyện giải thích:

- Văn quan làm quan, có thể làm nguyên lão mấy triều, nhưng thủ lĩnh Cẩm Y Vệ định sẵn chỉ có vinh quang một triều. Khi tân quân lên ngôi, nhất định sẽ đem vị trí đó đổi thành tâm phúc của mình, nếu không ngủ cũng không yên ổn.



Thẩm Mặc gật đầu, nghe Thẩm Luyện nói tiếp:

- Ông ta leo quá cao, tới khi đó không có đại lão nào bảo vệ, sẽ ngã rất thảm, cho nên ông ta bái ta làm sư phụ, là để có quan hệ với con.



- Đồ nhi ư?

Thẩm Mặc bật cười:

- Thế này thì quá lạ rồi.



- Lạ cái rắm.

Thẩm Luyện cười mắng, hạ thật thấp giọng nói:

- Bất kệ là khi nào con cũng phải nhớ kỹ, tất cả mọi thứ của ông ta đều trói trên người hoàng đế. Hoàng đế còn ông ta là cực phẩm thần tử. Hoàng đế băng hà, ông ta không còn bất kỳ cái gì. Cho nên ông ta không làm trái ý bất kỳ chuyện này. Bao gồm cả lần này thậm chí có khả năng là hoàng đế chỉ điểm cho ông ta.



- Vì sao ạ?

Thẩm Mặc càng nghe càng thấy mù mờ.



- Bệ hạ muốn rèn tài cho quốc gia.

Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Luyện nhìn y nói:

- Con là một trong số đó, hơn nữa là một trong số quan trọng nhất.




Thấy trời không còn sớm nữa, Thẩm Luyện đứng dậy nói:

- Ta phải đi rồi, nếu không thì muộn mất.



Thẩm Mặc đứng dậy theo:

- Không biết khi nào gặp lại ân sư?



- Tạm biệt dễ, gặp khó.

Thẩm Luyện nhìn con đường mờ mịt phía trước, nói nhỏ:

- Dù không nói buồn thương, lòng lưu luyến khó tránh.



Rồi dứt khoát lên ngựa, vung roi ngựa nói:

- Không hẹn ngày gặp lại.

Rồi thúc ngựa chạy đi trên quan đạo.



Nhìn sư phụ đi xa, Thẩm Mặc đột nhiên chạy theo, dùng sức lớn nhất hét:

- Sư phụ, đồ nhi sẽ không làm người thất vọng.



Xa xa như có thể nhìn thấy Thẩm Luyện phảng phất như cười an ủi.



Trên đường trở về, Thẩm Mặc có chút thất thần nói với Nhược Hạm:

- Trên đời không còn ai nhìn thấu suốt hơn sư phụ, ta thấy lòng sáng hơn nhiều, đối với tương lai càng nắm chắc.



Nhược Hạm cười:

- Kỳ thực chàng và sư phụ giống nhau, đều là người nhìn nhận một việc gì, có chết cũng không quay đầu.



- Không phải.

Thẩm Mặc lắc đầu, nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng áp lên má:

- Với dạng người một lòng chính khí như sư phụ, nhìn càng thấu sự đời, lòng càng đau khổ.

Y cười bi thảm:

- Với tướng công nàng mà nói, càng nhìn thấu thì càng bớt thống khổ.



+++



Lý luận thối, tất cả là tại Gia Tĩnh.