Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 354 : Bốn con sói

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Tiễn chân sư phụ về, Thẩm Mặc lại vùi đầu vào việc tu sử ngày nào như ngày nào, nhưng mùa hè này được định sẵn sẽ không yên bình. Chẳng được mấy ngày có thái giám tới truyền khẩu dụ của Gia Tĩnh, lệnh hàn lâm tu soạn Thẩm Mặc kiêm nội các ti trị lang, hôm sau tới Trị Lư Tây Uyển báo danh.



Thái giám truyền chỉ vừa mới đi, Chư Đại Thụ và Đào Đại Lâm liền tới chúc mừng:

- Chúc mừng Chuyết Ngôn huynh thoát khỏi bể khổ, chen chân vào nội các.

Nếu như nói đại học sĩ là thư ký của hoàng đế thì ti trị lang là thư ký của đại học sĩ, mặc dù cũng là quan tòng lục phẩm, nhưng rõ ràng là vinh quang hơn vùi trong đống sách của viện hàn lâm nhiều, cho nên hai vị huynh đệ đều mừng thay cho y.



- Có gì mà đáng mừng? Đừng nói là "bốn con sói", cho dù là bảy con sói, tiến vào nội các cũng chỉ pha trà rót nước, cẩn thận hầu hạ các vị các lão.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Giả sử có thêm người nào ngứa mắt với ta, nói không chừng hôm nào đó kiếm cơ hội cho ta một vố.



**Ti trị lang đọc giống tứ chích lang.



Hai người biết y nói không thật lòng, nhưng đổi lại là ai cũng không thể nói :" Được vào nội các ta vui lắm, các huynh đệ tiếp tục ở lại chịu khổ nhé ..." Cho nên không xem thường y.



Thẩm Mặc tới tìm Lý Xuân Phương, chưởng viện học sĩ thực tế, nói với ông ta tình hình, xin điều vài người tới giúp huynh đệ tu soạn Nguyên Sử. Thấy y chưa tới được hai tháng đã được điều vào nội các, Lý Xuân Phương biết ngay tên tiểu tử này sau lưng rất mạnh, đương nhiên không dám đắc tội với y , liền để y chọn hai người từ trong cát sĩ tới.



Thẩm Mặc nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy thì chọn Từ Vị và Tôn Lung.

Có câu phù sa không thể chảy ruộng ngoài, hiện giờ tu sửa Nguyên Sử đã có đầu mối, đương nhiên không thể để người khác hưởng lợi.



- Từ Vị chắc chắn không được.

Lý Xuân Phương lắc đầu:

- Vừa rồi cùng lúc truyền chỉ cho ngươi thì cũng có th giám truyền chỉ cho Từ Vị làm trung thư xá, giống ngươi cũng vào nội các, mai tới Tây Uyển báo danh.



Trung thư xá là tòng thất phẩm, cùng cấp với các sĩ, nhưng bản chất công việc không khác gì "bốn con sói".



- Thế sao?

Thẩm Mặc nghĩ:

- Vậy thì mới Ngô Đoái thế chân vậy.



- Không vấn đề gì.

Lý Xuân Phương cười tươi:

- Chuyết Ngôn, vào nội các rồi đừng quên viện hàn lâm nhé.



- Đương nhiên là không.

Thẩm Mặc nói chắc chắn:

- Đáng tiếc hạ quen là ti trực lang nho nhỏ, cũng chẳng giúp được gì.



- Đương nhiên là được chứ, Chuyêt Ngôn nói bên tai mấy vị các lão một câu, so với người phía dưới chúng tôi chạy gẫy cẳng nói bã bọt mép, thì lợi hơn nhiều.




Trương Tứ Duy bảo Thẩm Mặc đợi một lát, hắn vào bẩm báo, không bao lâu sau vén rèm nói:

- Thẩm tu soạn, thủ phụ mới vào.



Thẩm Mặc chỉnh đốn y phục, lấy tinh thần đi vào, đại lễ tham bái Nghiêm các lão, lão già sắp chết không ngờ dựa bàn đứng dậy, đích thân đỡ Thẩm Mặc lên:

- Trạng Nguyên lang đa lễ làm gì? Lão phu không thích khách khí đâu.



Trong phòng lại vàng lên một giọng nói khác:

- Đúng thế, mọi người là người một nhà cả, Chuyết Ngôn không cần đa lễ.



Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một trung niên nam tử mặc quan phục tam phẩm, ngư béo như phú ông, nhưng mặt mày mang vẻ âm u tàn nhẫn không xua đi được, đang đỡ Nghiêm Tung nói chuyện với mình.



Đoán ra phân phận đối phương rồi, nhưng Thẩm Mặc vấn hỏi:

- Xin hỏi đại nhân là?



- Ta là Nghiêm Thế Phiền.

Tên béo tươi cười:

- Cứ gọi là là Đông Lâu huynh đi, đừng gọi là Nghiêm đại nhân, nghe xa lạ lắm.



- Hạ quan gọi Đông Lâu công vậy.

Thẩm Mặc không phải ở kinh thành một hai ngày nữa, sớm nghe danh âm hiểm ngang ngược của kẻ này, tất nhiên không dám sơ xuất.



- Tùy lão đệ.

Nghiêm Thế Phiên đỡ Nghiêm Tung ngồi xuống, cười ha hả:

- Chúng ta mặc dù gặp nhau lần đầu, nhưng như đã tương giao từ lâu. Nhữ Trinh mấy lần gửi thư tới, kể chuyện lão đệ ở Chiết Giang hỗ trợ và bảo vệ hắn. Cho nên ta và cha ta sớm muốn gặp lão đệ, đích thân nói một tiếng cám ơn.



Mặc dù không hiểu Nghiêm Thế Phiên bày trò gì, nhưng Thẩm Mặc vội nói mấy câu khiêm tốn kiểu như không có gì ..v..v...v..



~~~~~~



Ở một đầu khác của Tây Uyển, Từ Vị mặc đạo bào rộng thùng thình, đã bắt đầu, dùng chu sa viết Thanh Từ lên giấy vàng, bên cạnh có đạo sĩ nói luôn mồm:

- Ngươi là hảo huynh đệ của Thẩm trạng nguyên hả? Y là ân công của ta, từ sau này ngươi là huynh đệ của ta rồi, ngươi có nhận huynh đệ này không?



Từ Vị vốn không ưa cái công việc này, tức thì điên tiết bỏ bút xuống chửi:

- Lam đạo trưởng, ông không ngậm miệng ta không viết xong được đâu.



- Ta không nói nữa.

Lam Đạo Hành vội ngậm miệng:

- Viết nhanh, viết nhanh, bệ hạ đang đợi mang đốt đấy.