Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 363 : Kẻ yếu nhưng dũng là kẻ mạnh, kẻ mạnh nhưng hèn là kẻ yếu

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Thọ yến của Lý phủ từ trưa tới tận giờ Thân (15-17), khách khứa đều đã ngà

ngà say, nhưng còn chưa tận hứng, người chơi tửu lệnh, đoán đố, ôm vò rượu tu ừng ực, hò hét ầm ĩ, đúng là náo nhiệt tung trời.



Mấy người Thẩm Mặc không uống rượu, sớm đã muốn bỏ về rồi, nhưng bị Từ Vị kéo lại hỏi nhỏ:

- Mọi người nói xem, Nghiêm Thế Phiên tới đây làm cái gì?



- Làm Lý Mặc khó chịu chứ gì.

Tôn Đĩnh bĩu môi.



- Vậy sao còn chưa đi?

Chư Đại Thụ hỏi.



- Làm Lý Mặc khó chịu tới cùng chứ gì.

Tôn Đinh nói tới bản thân cũng cười hăng hắc.



- Ta thấy trong chuyện này có vấn đề.

Từ Vị về chòm râu thưa:

- Chúng ta đừng đi vội, nói không chừng còn có trò hay đấy.



- Cái này huynh nói đấy nhé.

Tôn Đĩnh khơi lên hứng thú, uy hiếp Từ Vị:

- Nếu không có thì sao?



- Không có thì thôi.

Từ Vị trả lời rất vô trách nhiệm:

- Ngươi có thể ăn thêm chút cơm, thế là bớt được chút cơm chiều.



- Đệ hèn mọn như vậy à?

Tôn Đĩnh trợn mắt lên.



Bọn họ đang nói chuyện thì ở cửa ngõ đột nhiên náo loạn, tiếng người quát tháo, rồi lập tức trở nên lặng ngắt.



Chỉ thấy một đám quân sĩ đầu đội mũ nhọn, đi dày trắng, mặc áo nâu, lưng buộc lụa, tay cầm xích sắt móc sắt, bảo vệ quanh một công công mãng y, từ ngoài đi vào trong ngõ.



- Đông Xưởng?

Từ Vị khẽ thốt lên, thấy trong mắt hắn đầy vui mừng...



Nếu như nói Đại Minh còn có hạng người nào của chính quyền thanh danh thối hơn Cẩm Y Vệ, vậy thì chỉ có phiên tử của Đông Xưởng thôi. Mặc dù Gia Tĩnh đế ghét thái giám can thiệp chính sự, Lục Bỉnh lại cực kỳ uy thế, khiến cho Đông Xương bị ép bẹp dí, tới ngay Trần Hồng cũng phải khấu đầu gọi Lục Bỉnh một tiếng "tổ tông".



Điều này khiến cho tổ chức ác danh lừng lẫy của thời Chính Đức dần dần bị người ta quên mất, hiện giờ giữa ban ngày ban mặt bọn chúng như bóng ma từ dưới đất chui lên, khẳng định là muốn "phá giới" bắt người.



"Nhưng vì sao không phải Cẩm Y Vệ bắt người? Chẳng lẽ Lục Bỉnh không hợp bắt người đó? Vậy chỉ có ..." Nghĩ tới đó mọi người tỉnh rượu quá nửa, đều nhìn trân trân vào Lý thượng thư đang cầm chén rượu ở cửa.



Trong khoảnh im lặng chết chóc xung quanh, bàn Nghiêm Thế Phiên lại như chẳng có gì vẫn ăn uống hét hò, Nghiêm Thế Phiên tay cầm một cái chân gà, một tay cầm chén rượu nói với Trần Hồng:

- Lão Trần, ông tới muộn rồi, Lý đại nhân của chúng ta chờ sốt ruột rồi đấy, phải phạt ba chén rượu, ba chén.



Người trên bàn hò reo hưởng ứng.



- Tiểu các lão thứ tội.

Trần Hồng chắp tay thi lễ:
Nói xong nhe hàm răng trắng ởn, uy hiếp:

- Nếu ai không viết thì là đồng đảng của lão ta.

Nói xong ném chén rượu xuống đất vỡ tan tành, dẫn đám chó săn, cười cuồng dại rời đi.



Hắn vừa mới đi các quan còn ngồi lại sao được? Chớp mắt một cái, trong ngoài Lý phủ chỉ còn lại cơm thừa rượu cặn, khung cảnh hỗn độn, và một đám quan viên lại bộ như chó nhà tang thôi. Nhưng bọn họ là người theo Lý Mặc chỉnh Nghiêm đảng nửa năm, hiện giờ lão đại ngã ngựa, tới lúc công thủ đảo lộn, bọn họ đành gặp xui xẻo theo.



Xe ngựa đầu ngõ chỉ có hai người Thẩm Mặc Từ Vị. Nhìn phủ thượng thư vừa rồi còn người xe nườm nượp, lại nhìn đám quan viên lại bộ chớp mắt đã hồn xiêu phách lạc, thở dài nói với Từ Vị:

- Giờ đã biết thế nào là lợi hại chưa?



Từ Vị mặt rầu rĩ:

- Từ sau này trở đi còn ai có thể chống lại bọn chúng?



- Cho nên chúng ta đàn áp khí thế của bọn chúng xuống.

Thẩm Mặc hạ thấp giọng, nói kiên quyết:

- Gậy ông đập lưng ông đi.



- Không sợ sau này truyền ra thanh danh không tốt à?



- Giương cao cờ chính nghĩa, đệ chẳng ngán ngại gì.

Thẩm Mặc cười he he:

- Yên tâm đi, đánh cho Triệu Văn Hoa tàn phế, thanh danh chúng ta chỉ có lên, không giảm.



- Được rồi, bọn chúng đã biểu diễn xong, đến lượt chúng ta lên sân khấu.

Từ Vị cười khẽ , hỏi:

- Khi nào ra tay.



- Không cần gấp.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Chuyện này huynh không thể dính vào quá sâu, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Nói rồi nghiêm mặt lại:

- Bất kể vào lúc nào, bảo tồn bản thân luôn quan trọng hơn tiêu diệt kẻ địch.



- Vậy đệ chuẩn bị để ai ra mặt?

Từ Vị hỏi.



- Tất nhiên là sẽ có người thôi. Chúng ta phải học tập Nghiêm các lão, không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải đánh chết ngay.



~~~~~~~~



Ngày hôm sau ở Vô Dật điện, Thẩm Mặc nhìn thấy bản sau tấu chương Nghiêm Tung dùng danh nghĩa Triệu Văn Hoa đàn hặc Lý Mặc, bên trên có ba tội danh.



Thứ nhất phỉ báng thánh thượng, chính là đề mục khảo thí cát sĩ hàn lầm viện, câu "Hán Vũ, Đường Hiến trí tuệ sâu xa làm quốc thịnh; tuổi già dùng phỉ nhân mà bại", chỉ trích Lý Mặc có ý phỉ báng, tội không thể tha.



Thứ hai là ý đồ dùng đồng hương lật ngược vụ án Trương Kinh.



Thứ ba là quấy nhiễu dũng người tổng đốc Giang Chiết, khiến cho kẻ được dùng không ra sao, đông nam lầm than, giặc Oa ngông cuồng, đem tội giặc Oa chưa bị diệt đổ lên đầu Lý Mặc.



Nguyên văn tấu chương của hắn là :" Thần nhận trọng trách của hoàng thượng, khiến người ghen ghét. Chỉ phụng lệnh về kinh được mấy ngày, khiến cho đốc phủ không còn ai, gây ra thất bại hôm nay, đều là tội của Mặc, hận thần đàn hặc đồng hương Trương Kinh, nên báo thù tư. Thấy thần lại hặc Tào Bang Phụ, lại sai cấp sự trung Hạ Tôn đổ tội lên thần và Tôn Hiến, giữ đồng đảng Tào Bang Phụ. Tổng đốc Chiết Trực không dùng Tôn Hiến, mà dùng Vương Cáo, vậy thì đông nam lầm than, khi nào mới hết? Lo lắng của bệ hạ khi nào mới được giải? Tội Mặc không thể cãi. Bệ hạ xóa tội dùng lại Mặc, nhưng không biết làm việc lo cho nước, toàn mang lòng riêng, dám cả gan phỉ báng, thần giận không sao kể xiết ..."