Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 365 : Chuyển biến bất ngờ
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Bản danh sách đầu tiên báo lên chỉ vẻn vẹn ba ngày sau, Lý Bổn lấy tội danh "nóng tính thiên vị", tiến hành khảo sát khoa đạo quan hai kinh, lấy bất cẩn bất cập, bãi chức ba mươi tám viên ngôn quan khoa đạo.
Nếu như tiễu trừ các quan lớn còn phải che đậy, còn với những quan khoa đạo trẻ tuổi dám nói này thì đó là sự thanh trừ trần trụi. Từng thân thiết với Lý mặc, từng đàn hoặc Nghiêm Tung đều ở trong danh sách đó.
Ngoại trừ phế truất ba mươi tám người này, còn xin " ngự sử giữ dùng nhưng mỗi người bốn mươi roi", chinh là muốn dằn mặt những người còn lại.
Lần kinh sát này, trong các quan lớn, đám cốt cán Nghiêm đảng đều trong trung đẳng thưởng đẳng. Ngược lại, bị đủ loại tội danh bài xích, khoa đao ngôn quan chỉ cần trung nghiêm là bị thanh trừ. Nếu như Gia Tĩnh phê duyệt, thế lực Nghiêm đảng trong triều vững như tường đồng vách sắt, không ai dám khiên chiến với quyền uy của lão ta nữa.
Không may nhìn tình thế hiện nay thì cơn bão này không tránh khỏi rồi. Thế là quan viên không liên quan cũng ngồi không yên, muốn yên ổn làm quan phải khấu bái khắp nơi, xin những nhân vật lớn có thế che mưa chắn gió thu làm môn hạ để tranh nạn; những người trong lòng còn chính khí thì chạy đi hô hào, hi vọng có người đứng ra chặn đứng dòng nước ngược này.
- Đương kim thiên hạ còn ai làm được? Chỉ có nhị vương và Tồn Trai công.
Một thanh niên khuôn mặt tuấn lãng khảng khái nói trước mặt một giáo giả nhắm mắt:
- Nhị vương có lẽ còn có cố kỵ, nhưng sư phụ không thể như thế, nếu không sao giữ được chính khí của Đại Minh trường tồn?
Thanh niên là Trương Cư Chính, lão giả là Từ Giai.
Đối diện với lời nói của Trương Cư Chính, Từ Giai im lặng, thậm chí không nhìn hắn lấy một cái.
Điều này làm Trương Cư Chính thất vọng vô hạn, trong mắt hắn, sư phụ là thứ phụ, có tư cách có năng lực đấu với Nghiêm Tung. Ít nhất thì cũng phải nói đỡ cho mấy quan viên chính trực kia vài câu chứ. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ, sư phụ mình luôn lấy làm trọng vọng, lại chỉ là con rùa rụt đầu, chỉ biết lo cho quyền thế địa vị của mình, không dám đứng ra.
- Sư phụ người nói đi chứ.
Trương Cư Chính gần như tuyệt vọng nói, mấy ngày qua nhìn đồng liêu hảo hữu bên cạnh bị khống chế, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn nguy trong sớm tối, lòng hắn như lửa đốt, đã loạn mất rồi.
- Ngu xuẩn.
Qua một lúc Từ Giai mới mở mắt ra nói:
- Ngươi làm ta rất thất vọng.
Trương Cư Chính như muốn nổ tung, nhìn sư phụ mình với vẻ không sao tin nổi, hai con mắt mở to như mắt trâu:
- Vì sao?
- Khi không có thực lực lại muốn làm việc sức không thể làm, đó chẳng ngủ xuẩn thì là cái gì?
Từ Giai lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi muốn ta hại chết mọi người à?
"Hừ" Trương Cứ Chính phát ra một hơi ấm ức:
- Được, nếu sư phụ đã nghĩ như thế, học sinh nói nhiều cũng vô ích.
Rồi vái Từ Giai thật sâu, nói:
- Đạo bất đồng bất tương vi mưu, học sinh đi đây.
- Ngươi muốn đi đâu?
Từ Giai trầm giọng nói.
- Dâng thư.
Trương Cư Chính mặt quyết liệt, rít lên:
- Tử gián.
*** Giống như tử hặc, thì từ gián là lấy mạng ra can gián.
Từ Giai vỗ bàn , râu tóc bạc phơ phẫn nộ dựng lên:
- Trương Thái Nhạc, ngươi muốn hại chết Dụ Vương à?
Trương Cư Chính tức thì ngây ra, chỉ thấy Từ Giai đứng bật dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm nói:
- Ta dám đánh cược chỉ cần ngươi dâng thư, Nghiêm Tung sẽ cho rằng Dụ vương chỉ thị ngươi làm như thế. Lão ta nhất định sẽ hoàn toàn ngả theo Cảnh vương, giúp hắn đuổi Dụ vương ra khỏi kinh thành.
Ông ta gần như nói từng chữ một:
- Ngươi có tin không?
Yết hầu Trương Cư Chinh run lên kịch liệt, cuối cùng gục cái đầu kiêu ngạo xuống, hai mắt đỏ bừng, gào lên:
- Được, học sinh không dâng thư, không dâng thư nữa. Học sinh đi đây.
Hắn chắp tay qua loa với sư phụ rồi lảo đảo đi ra cửa.
Quan chức của hắn hiện giờ giống hệt Thẩm Mặc, đều là chính lục phẩm hữu trung doãn.
Đừng thấy chỉ thăng lên một cấp, ý nghĩ của nó cực kỳ trọng đại.
Chức quan này thuộc về Chiêm sự phủ, vốn đặt ra để phò tà thái tử. Nhưng sau thời Thành Hóa, thì nó đã hữu danh vô thực rồi, không tương xứng với cái tên của nó nữa, không hề có bất kỳ tác dụng hàn chính nào. Nhưng ý nghĩa của nó vẫn trọng đại, vì nó thành bậc thang chuyển hướng của quan hàn lâm. Chế độ bản triều, cấp quan hàn lâm thấp nhất là biên tu, thăng một cấp là trung doãn, là lên cấp quan trung cấp. Vì nhảy vọt dù sao cũng không hợp với lẽ thường, lại dễ khiến người ta bàn tán, cho nên đại bộ phận quan hàn lâm muốn thăng liền mấy cấp, đảm nhận chức vụ cao hơn ban đầu đều được an bài loại quan chức này. Trước tiên cứ thăng cấp lên đã, khi cần ban cho thực chức thì chỉ cần thăng thêm một cấp nữa là được, nhìn qua không quá bắt mắt nữa.
Tương ứng với nói, trong nhi kỳ làm quan viên trung tầng, quan viên xuất thân hàn lâm sẽ có được ban chức sư phủ, tạ hữu đức hoặc tả hữu thứ tử, tiến vào cấp bậc chức vụ cao cấp kinh thành.Vì trung doãn, thiện đức , đều thuộc về tả hữu xuân phường của Chiêm sự phủ. Cho nên gọi là khai phường. Nói chung là nơi này chức vụ hay phẩm phẩm cấp thăng lên nhờ đức, tài không thuộc phạm trù quan hành chính, không giới hạn bởi sơ khảo 3 năm hay mãn khảo 9 năm.
Nói cách khác, chúc mừng, ngươi đợi sẵn sàng được đề bạt đi.
Mặc dù biết Lý Mặc ngã ngựa, mình sẽ đổi vận, nhưng không ngờ lại tới nhanh như thế.
Mọi người đang cười đùa, bắt y buổi tối mời khách, nhưng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, lại có một thái giám xuất hiện ở cửa.
- Có chuyện gì hay nữa đây?
Các ti trị lang hỏi:
- Không phải là có ai được đề bạt nữa chưa?
Thái giám kia thở không ra hơi, nói đứt quãng:
- Mấy vị các lão đâu?
- Đều không có đây.
Trương Tứ Duy đáp.
- Mau, mau đi tìm.
Thái giám đó nuốt nước bọt:
- Xảy ra chuyện lớn lớn rồi.
- Chuyện lớn gì?
Mọi người đồng thanh hỏi.
- Triệu, Triệu bộ đường bị xét nhà.
Thái giám thở đều lại:
- Bệ hạ bảo mấy vị các lão vào kiến giá.
- Triệu bộ đường cũng bị bắt rồi.
Mọi người cả kinh:
- Xem ra Từ các lão cuối cùng cũng không thoát nổi.
- Từ các lão?
Thái giám lắc đầu:
- Không phải lẽ bộ thượng thư Triệu trinh cát, mà là công bộ thượng thư Triệu Văn Hoa.
Không khí trong phòng như ngưng lại, phản ứng của tất cả mọi người là:
- Ngươi nói đùa đấy hả?
Còn có người dọa dẫm:
- Đây là nơi quân cơ trọng địa, nói năng bậy bạ sẽ bị truy cứu trách nhiệm đấy.
- Ta và Triệu Văn Hoa không thù không oán, sao phải tung tin đồn.
Nói xong dậm chân, bỏ đi:
- Các ngươi không đi thì ta đi.
Mọi người đưa mặt nhìn nhau, muốn cười nhưng cười không ra. Vội đi nghe ngóng.
Kết quả trong cung truyền ra, đó là sự thực.
Mọi người hoàn toàn sững sờ, đương nhiên trong đó có kẻ đóng kịch, ấy là Thẩm Mặc, vì y chơi chết Triệu Văn Hoa.