Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 37 : Nước biển không thể đong được bằng đấu (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Dưới ánh mắt chờ mong của muôn người, Vương Lão Hổ mở ra hộp gỗ, lấy ra một bình thủy tinh cổ nhỏ tinh xảo đặc sắc.



Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cái bình không ngờ là trong suốt! Mọi người không khỏi thất kinh. Phải biết rằng bình ngọc lưu ly mặc dù không quá quý giá, nhưng có người nói chỉ có mấy vị đại đương(ông chủ lớn) của xưởng ngọc lưu ly ở Bắc Kinh mới có thể nung ra được trong suốt.



- Đây không phải làm ra từ xưởng ngọc lưu ly.

Thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, Vương Lão Hổ vô cùng đắc ý nói:

- Thứ này là từ Phật Lãng Cơ* ngoài vạn lý trôi qua đại dương đến đây, đến Đại Minh chúng ta chỉ còn chưa tới 100 cái.

(*)Phật Lãng Cơ: cách gọi thời xưa của người Trung Quốc đối với người Bồ Đào Nha.



Chỉ nghe thấy toàn trường vang lên tiếng hít hà nhè nhẹ.



Kỳ thực lúc này trong triều dã tôn trọng hoa lệ, từ công khanh, cho tới lê dân, đều thích mấy thứ màu sắc diễm lệ. Cho nên những cái bình không có một màu sắc nào loại này cũng không có lực hấp dẫn quá lớn đối với những người ở đây. Sở dĩ mọi người có phản ứng như vậy, một là bởi vì bình ngọc lưu ly trong suốt hiếm thấy, hai là bởi vì Phật Lãng Cơ. . .đó là địa phương quỷ quái nào?



Cảm giác được đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của mọi người, Vương Lão Hổ giơ lên cái bình trong tay nói:

- Hiện tại ta cảm thấy thứ đồ chơi này có màu rất trong, nếu có thể mạ thêm một tầng phấn vàng ở bên trong, lóng lánh sắc vàng, vậy nó sẽ đẹp biết nhường nào.



- Tiểu tử, đây là đề mục của lão tử đưa ra.

Lúc này hắn mới cúi đầu liếc nhìn Thẩm Mặc, vẻ mặt xem thường nói:

- Ngươi có thể làm được không?



Lời vừa nói ra, đoàn người ồ lên một mảnh, mọi người đều nói:

- Hắc lão đại quả nhiên là hắc(thâm), miệng bình nhỏ tí như thế, cổ bình lại to, sao có thể mạ vàng lên bình được?



Thời đại này muốn mạ vàng trong bình thì nhất định phải dùng lược bí bằng sắt nung cho đỏ rồi ủi lên thì mới có thể thực hiện được. Nhưng cổ bình này vừa hẹp vừa dài chỉ to như ngón tay, cái lược sắt sao có thể luồn vào được?



Hơn nữa loại bình này vừa nhìn vừa mỏng lại giòn, cho dù có thể luồn lược sắt vào được, phỏng chừng gõ không được hai cái thì bình đã bị vỡ mất rồi.



Xuất phát từ mục đích đồng cảm, mọi người nghi ngờ, đề mục này quá chuyên nghiệp rồi không, tiểu đồng sinh cũng không phải thợ vàng bạc, làm sao mà biết được mạ vàng?



Vương Lão Hổ giơ giơ khế thư trong tay, đắc ý nói:

- Giấy trắng mực đen rõ ràng, đề mục do ta định ra, đó chính là ta định đoạt!

Nói rồi hướng về Thẩm Mặc nhếch ra hàm răng vàng khè, cười hô hố nói:

- Đương nhiên rồi, nếu ngươi chịu thua, sẽ không cần mạ đâu.


- Gặp lại.

Nói xong liền ôm lấy cái bình, cũng nhanh chóng đi khỏi.



~~



Thấy đương sự đi hết rồi, Hầu huyện thừa cũng phẩy tay áo vài cái nói:

- Trương lão ca, chúng ta cũng đi thôi, nhị vị huyện tôn còn chờ câu trả lời nữa mà.



Trương huyện thừa nghiêm mặt gật đầu, không rên một tiếng liền dẫn đầu đi trước.



Hầu huyện thừa tâm tình tốt, cũng không tính toán với hắn, miệng thì hát hò đi theo sau, chẳng mấy chốc đã đến Phượng Dẫn lâu, hỏi rõ phương vị rồi mới lên căn phòng thứ nhất trên lầu ba.



Trước mặt thuộc hạ, hai vị huyện lệnh vẫn rất có hàm dưỡng, chí ít sẽ không đánh nhau.



Họ vốn xem trọn cả buổi, chẳng qua không có phối âm mà thôi. Nghe Hầu huyện thừa trình bày lại hiện trường một lần, tựa như thân lâm kỳ cảnh vậy. Lữ huyện lệnh cười ha ha, an ủi Lý huyện lệnh:

- Lý đại nhân không cần quá khổ sở, thắng bại là chuyện thường của binh gia.



Lý huyện lệnh hừ một tiếng, nhưng không nói năng gì. Ông ta nhiều lần so sánh biểu hiện trước sau của Thẩm Mặc, hình như phát giác có hơi kỳ lạ. . Một người không thể trước sau có biến hóa lớn như vậy, tiểu tử này tám phần mười là có ý định giả ngu.



Ông ta đang chìm vào dòng suy nghĩ, ngay cả Lữ huyện lệnh và Hầu huyện thừa đi rồi cũng chưa có phản ứng, hồi lâu mới than một tiếng:

- Tiểu tử này đại trí giả ngu a!



Trương huyện thừa khó hiểu hỏi:

- Lẽ nào hắn đang giả ngu?



Lý huyện lệnh gật đầu tán dương:

- Trước khi chưa rõ nội tình, cho thấy cái yếu kém. Có thể làm đối thủ lơ là, cũng cho mình cơ hội để xoay chuyển. . . Một khi gặp phải nan đề, mọi người rất tự nhiên cho rằng y giải không được. Nếu giải được, tự nhiên sẽ khiến người ngoài khiếp sợ còn nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu không giải được, mọi người cũng hiểu. . . Dù sao chỉ có lợi, không có hại.



"Tiểu tử này trời sinh là nhân tài làm quan a." Trong lòng Lý huyện lệnh tán thán: "Quả thực là vô sư tự thông." rồi trầm giọng hạ lệnh:

- Cái bình giống vậy ta cũng có, buổi tối ngươi mang ra ngoài xem có thợ thủ công nào làm được không.



Đối với hạt giống tốt như vậy, có thể giúp được thì nên giúp.