Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 38 : Nước biển không thể đong được bằng đấu (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Ôm cái hộp đựng cái bình, Thẩm Mặc cúi đầu chạy vào trong một con hẻm nhỏ ven đường, leo lên một chiếc xe ngựa đỗ tại bên cạnh.



Thẩm Kinh đã ngồi sẵn ở trên xe, hắn tiếp nhận cái hộp trong tay Thẩm Mặc, hai người đầu tiên nhìn nhau cười, sau đó cùng phá lên cười to.



Thẩm Mặc cười vẫn còn kiềm chế được, Thẩm Kinh thì cười đến bò lăn ra sàn, vừa cười vừa nói:

- Đời này chưa bao giờ chơi vui như thế. . .họ nhất định tưởng chúng ta là kẻ ngốc rồi.



Thẩm Mặc thì phiền muộn nói:

- Kỳ thực bình thường ta cũng nói như vậy.



- Người ta cho rằng khi ngươi làm được, đó chính là đại trí giả ngu.

Thẩm Kinh đứng lên nói:

- Nếu cho rằng ngươi không được, vậy thành đầu thế nhân rồi:

Câu cuối cùng là thổ ngữ Thiệu Hưng, ý chỉ đồ ngốc. Nói đến điều này, hắn đột nhiên lại khẩn trương:

- Này, cuối cùng hai ta sẽ không thật sự thành đầu thế nhân đấy chứ?



- Ngươi có phải hay không thì ta không biết.

Thẩm Mặc rất khẳng định:

- Nhưng ta tuyệt đối không phải là đầu thế nhân.



- Lẽ nào ngươi là nhị thế vi nhân?(sống hai đời người)

Thẩm Kinh cười lớn chế nhạo:

- Xin hỏi vị đại ca này, tổ tiên nghỉ ngơi ở đâu, có phải cũng là nhân sĩ Thiệu Hưng hay không?



Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ cười nói:

- Không nhớ rõ.

Rồi chuyển sang đề tài khác, trong lòng nhớ tới câu của Thôi Hạo nhật mộ hương quan hà xử thị? Yên ba giang thượng sử nhân sầu.



*Câu thơ trong bài Hoàng Hạc Lâu.

Trời về chiều tối, tự hỏi quê nhà nơi đâu?

Trên sông khói tỏa, sóng gợn, khiến buồn lòng người!



Trong xe mới vừa an tĩnh lại, rèm cửa đột nhiên bị xốc lên, xa phu thò đầu vào nói:

- Thiếu gia, công tử, đổ phường đã nâng tỷ lệ lên cho chúng ta.


Nói rồi khẽ cười nói:

- Nói cho tiểu tử thối của muội, không thi được tú tài cũng đừng có chủ ý với Họa Bình nhà ta.



- Tiểu thư lại pha trò người ta. . .

Họa Bình nũng nịu uốn éo, không nghe theo nói:

- Người ta còn nhỏ mà.



- Được được, không nói nữa.

Ân tiểu thư buông tay ra, nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ, tao nhã duỗi thắt lưng một cái, Họa Bình thấy được tư thái đó cũng phải ngẩn ngơ, thầm nghĩ: "Tiểu thư đẹp hơn ta nhiều." rồi lại nghe Ân tiểu thư nhẹ giọng nói:

- Miệng bình nhỏ quá, lược bí căn bản không duỗi vào được, lại quá mỏng quá giòn, căn bản không chịu nổi que cời gõ, dù sao cũng không được.



Thấy vẻ mặt chán nản của Họa Bình, Ân tiểu thư ôn nhu an ủi:

- Chúng ta không có cửa tiệm vàng, đối với những việc này cũng chỉ là người ngoài nghề. Không chừng người ta mời được thợ thủ công giỏi, có thể giải quyết vấn đề này thì sao.



- Nhưng hắn là một tiểu tử nghèo, lại biết đi đầu mà mời thợ thủ công giỏi chứ? - Họa Bình bụng đầy lo lắng nói.



- Muội muội cứ yên tâm đi.

Ân tiểu thư cười tỏ vẻ chắc chắc nói:

- Nghe nói hai ngày này Trương huyện thừa cầm cái bình đi tới nhiều nơi, hiển nhiên tri huyện đại nhân muốn hỗ trợ.



- Thật sao?

Họa Bình rốt cuộc dấy lên một tia hy vọng, kích động hỏi:

- Họ nhất định có thể giải quyết được, đúng không?



Ân tiểu thư thoáng suy nghĩ, vẫn gật đầu một cái, đương nhiên chủ yếu là an ủi thôi.



~~



Quả thực Lý huyện lệnh muốn hỗ trợ, cũng không phải vì hắn nhiệt tình hay sao, mà thuần túy vì chính ông ta -- bởi vì tri phủ đại nhân sắp phải bị chín năm khảo mãn. . . Đại Minh triều đối với chiến tích của quan viên thi hành phương pháp khảo hạch ba năm sơ khảo, sáu năm tái khảo, chín năm khảo mãn, thường thì hết nhiệm kỳ chín năm không có sai lầm sẽ được lên chức một cấp, nếu có thể được đánh giá thượng đẳng thì sẽ thăng liền hai cấp. Đương nhiên nếu không biết đối nhân xử thế, không may bị đánh giá hạ đẳng, cũng chỉ phải chịu giáng cấp thôi.



Dù sao thì bất kể như thế nào tri phủ đại nhân sắp bị di dời rồi. Nhưng dựa theo lệ cũ, ông ta sẽ ở trong bản tấu chương thuật chức cuối cùng, đề cử nhân tuyển mình cho là thích hợp, mặc dù cuối cùng dùng ai vẫn phải do triều đình quyết định. Tuy nhiên tình huống của bản triều đặc biệt, chỉ cần có biện pháp tốt, tám chín phần mười có thể đạt được sự bổ nhiệm cuối cùng.



Nghe ý của tri phủ đại nhân, chuẩn bị giữa ông ta và Lữ tri huyện lựa chọn ra một người. . .