Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 39 : Nước biển không thể đong được bằng đấu (3)
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Một cơ hội từ tri huyện thất phẩm thăng tới tri phủ ngũ phẩm hiện ra trước mắt, ngay cả người quan phục bị mốc như Lý huyện lệnh cũng ham, chứ đừng nói tới người trẻ trung như Lữ tri huyện.
Vì vậy hai vị đại nhân bắt đầu so đo, nhất định phải phân cao thấp ở trước mặt tri phủ đại nhân!
Nhưng Hội Kê Sơn Âm hai huyện nhất thể, vốn là một thành Thiệu Hưng. Ngươi giàu ta cũng không nghèo, ngươi yên ổn ta cũng không loạn, ngay cả ngươi bị lũ thì ta cũng bị ngập. Dù phương diện nào cũng tám lạng đối nửa cân, căn bản nói không rõ ai dựa vào ai. Hai vị huyện tôn đại nhân buộc lòng phải phân biệt dựa trên giáo dục.
Mặc dù hai huyện đều là địa linh nhân kiệt, ngươi thi cử được tốt thì ta cũng xuất tiến sĩ, nhưng mà hai sĩ tử xuất chúng đứng đầu khắp thiên hạ lại đều ở Sơn Âm -- luận thi họa tài văn chương, Từ Văn Thanh có thể làm thiên hạ đệ nhất; luận học thức thâm hậu, Chư Đoan Phủ dám xưng nhân tài trạng nguyên. Hai vị này giống như hai tòa núi lớn, ép cho huyện Hội Kê không thở nổi, khiến Lý huyện lệnh vô cùng uất ức.
Sau đó khó khăn lắm mới có một Đào Ngu Thần, có thể trên học nghiệp ganh đua thư hùng cùng Chư Đoan Phủ, nhưng thủy chung không có một nhân vật có thể tranh phong lưu cùng Từ Văn Thanh, đây chính là tâm bệnh của Lý huyện lệnh.
Nhưng từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Thẩm Mặc, Lý huyện lệnh liền có loại dự cảm, tiểu tử này chính là người ông ta yêu cầu. Mặc dù ông ta cũng biết cảm giác này cũng không lớn, nhưng hiện tại thời gian không đợi ta, coi như là đóng gói cũng phải đóng ra một thiên tài!
Lý huyện lệnh đã hạ quyết tâm, dứt khoát triệu toàn bộ thợ vàng bạc, thợ giấy thiếc ngay trong đêm mời đến huyện nha, đưa ra số tiền thưởng rất lớn, để cho họ mạ vàng cái bình này!
Trọng thưởng tất có dũng phu, những thợ thủ công đều bày mưu tính kế, có người thì nói dùng bao kim pháp, có người nói dùng lưu kim pháp, tranh cãi cả nửa ngày ai cũng không phục ai, rồi cuối cùng đành phải mời huyện lệnh đại nhân đưa ra quyết đoán sáng suốt, Lý tri huyện thờ phụng vô vi nhi trị* vung tay lên nói:
- Thử hết đi.
Liền đưa ra mấy cái bình để cho họ thay nhau mà nghịch.
(*)đạo Lão Tử: không được thực hiện những chính sách đi ngược với quy luật tự nhiên.
Lý huyện lệnh đi xem thợ dùng bao kim pháp trước, phát hiện phương án giải quyết của họ là, tạo mới một công cụ dài mảnh, luồn nó vào trong bình, rồi khẽ gõ lá vàng lên thành bình, nhưng thành bình này giòn quá, gõ chưa được vài cái thì đã xuất hiện vết nứt. Các thợ thủ công lại nung đỏ công cụ đó, muốn ủi lá vàng lên, nhưng cổ bình này dài quá, bụng bình lại tròn, rất nhiều chỗ không thể với tới được, vẫn là tốn công vô ích.
Lý huyện lệnh không khỏi phiền muộn lắc đầu, lại đi qua bên kia xem. Thợ bên này chọn dùng lưu kim chi pháp, trước tiên họ trộn thủy ngân với vàng thành bùn màu trắng bạc, sau đó thuận lợi trát lên thành bình ở bên trong.
Lý huyện lệnh vừa nhìn thấy có cách, không khỏi hưng phấn:
Hầu huyện thừa cất cao giọng, cười quái dị nói:
- Không phải là trốn rồi chứ?
Lời còn chưa dứt, liền nghe được một âm thanh trong trẻo:
- Vì sao học sinh phải trốn?
Hầu huyện thừa giật mình nhìn theo hướng tiếng nói, thấy một bạch y thiếu niên mỉm cười chậm rãi đi ra, hai tay cầm một hộp gỗ, thong dong cúi người, lại cười nói:
- Học sinh Sơn Âm Thẩm Mặc, bái kiến nhị vị tán công.
Y vừa ra sân khấu, liền thấy ánh mắt mọi người lũ lượt tấp về phía y, cái gì Vương Lão Hổ, Hầu huyện thừa các kiểu, hết thảy đều biến thành cảnh nền.
Mọi người không khỏi xoa mắt, thầm nghĩ: "Mèn đéc ơi, không phải thay đổi một người khác rồi chứ?" liền trừng lớn mắt, lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát thiếu niên này, chỉ thấy y còn chưa tới mười ba, bốn tuổi, mặc dù mặt mày thanh tú, nhưng cũng không tính quá đẹp trai, bận bộ bố sam xanh nhạt rất bình thường, nhưng loại khí chất ôn nhuận như ngọc này, đã không có bất cứ một công tử tuấn tú cẩm y ngọc đái nào trên đời có thể so sánh.
Lại nghĩ đến tiểu đồng sinh nhếch nhác kia, hai người quả thực là cùng một người. Nhưng chỉ ba ngày, sao lại cách biệt một trời thế này?
- Thần thái của hắn đã thay đổi!
Có người hô to, nhắc nhở mọi người còn đang mù mờ chưa rõ, mọi người đều gật đầu. Quả thực, sự nhát gan rụt rè ngày ấy đã bị thay thế bởi sự tự tin thông thái của ngày hôm nay, một tiểu hài tử nhát gan sợ phiền phức, đã biến thành một công tử siêu phàm thoát tục hôm nay!
Nếu không thấy được một mặt này của y, sao Thẩm lão gia lại đột nhiên đối với y càng thân thiện hơn, nghĩ cách mượn hơi?
Nếu không thấy được một mặt này của y, sao Lý huyện lệnh lại xuất ra số vốn lớn, muốn cất nhắc y?
Trong nhất thời, mọi người đều bất tri bất giác nhìn đến ngây người, mới biết trên đời thì ra còn có thiếu niên với phong độ phiên phiên bực này.