Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 378 : Phôi thai chủ nghĩa tư bản
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Sợ Thẩm Mặc không quen nằm ở chiếu cói gọi là tatami, Thẩm Kinh và hắn về nhà chính, ngủ chung với y trên giường lớn, cùng nói chuyện cả đêm. Hai người nói chuyện đọc sách khi còn nhỏ, rồi đánh nhau, bắt chim, ký ức tươi đẹp như dòng suối mát chảy mãi không hết, làm hai người nói say sưa dường như quay trở về thời thiếu niên ngây ngô vậy.
Kết quả nói chuyện tới khi trời sắp sáng mới ngủ, ngủ thẳng cảng tới khi mặt trời lên đến ba cây sào mới dậy, sau khi rửa ráy qua, Thái Thái Tử mời hai người đi tới tiền sảnh, trên bàn bát tiên có hoa quế ngó sen, chi ma bao, còn cả xíu mại, toàn là món khẩu vị Giang Nam.
Thái Thái Tử mặt đầy khẩn trương nhìn Thẩm Mặc cầm đũa thử mấy miếng, đợi khi tỏ vẻ hài lòng mới thở phào nói:
- Thiếp thân mới học, rất chăm chỉ, nhưng sợ mùi vị không ngon, làm thúc thúc giận.
Thẩm Mặc khen:
- Lợi hại lắm rồi, không kém gì đầu bếp trong quán cả.
Y cười toét miệng:
- Còn tưởng rằng được ăn cơm nắm, cá nướng và nạp đậu cơ.
- Ngươi cũng biết mấy thứ đó à? Quá thô.
Thẩm Kinh lắc đầu:
- Đoán chừng hai nghìn năm trước tổ tiên chúng ta ăn còn tinh tế hơn thế.
Thái Thái Tử nghe hắn nói xấu quê hương cũng chỉ cười không tiếp lời, nói với Thẩm Mặc:
- Mao Tang đã về rồi, chính đang ngủ trong phòng của hắn, nói đại nhân có thể gọi hắn bất kỳ lúc nào.
- Ăn cơm xong đã.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Cao Lăng, ta vào ngươi cùng đi gặp vị .. Mao Tang này.
- Mao phòng thì có.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
*** Mao Phòng : Nhà vệ sinh.
Buổi chiều, Thẩm Mặc cuối cùng cũng gặp Mao Hải Phong, nghĩa tử của Vương Trực, đó là nam tử trêm ba mươi tuổi, dáng người không cao, tay thô chân lớn, cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày hung ác.
Nghẹo đầu nhìn y một lúc, Mao Hải Phong ngồi thẳng xuống trước mặt Thẩm Mặc, hai tay ấn lên bàn hỏi:
- Ngươi là quan Bắc Kinh phái tới mở biển?
Thẩm Mặc không trả lời hắn, chỉ gật đầu.
Thái độ cao ngạo đó không khiến cho Mao Hải Phong khó chịu, vì hắn nghĩ, quan viên triều đình phải như thế, nếu như Thẩm Mặc tỏ ra quá nhiệt tình, mới khiến cho hắn voi thường.
- Sao lại trẻ như thế?
Mao Hải Phong bĩu môi:
- Ngươi nói có quyết được không?
- Được.
Thẩm Mặc gật đầu, nói đúng một chữ.
- Thật hay giả đấy?
Mao Hải Phong không tin:
- Các ngươi không lừa ta đấy chứ?
- Ta tên là Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lạnh nhạt nói:
- Đã nghe tới tên ta chưa?
Mao Hải Phong sửng sốt:
- Chính là Thẩm Chuyết Ngôn trúng liền lục nguyên sao?
- Chính thế.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu:
Theo lệ, tân quan thượng nhiệm phải trách ba tháng là tháng giêng, tháng năm, tháng chín. Vì theo âm dương ngũ hành, ba tháng này thuộc tính "hỏa", quan viên mặc dù đứng đầu một phương, nhưng rốt cuộc vẫn là thần tử của hoàng đế, mà "thần" âm cổ đọc là "thương", thương thuộc tính kim, mà hỏa khắc kim. Cho nên phải tránh ba tháng này.
Đương nhiên cái loại loại nói mê hoặc này thường thường để che giấu những chuyện bẩn thỉu. Thực tế mấy tháng này là mấy tháng thu thuế tốt nhất, ta tân nhiệm phải để quan cũ vét một mẻ cuối cùng, chỉ thế mà thôi.
Cho nên sau này các ngươi gặp cách giải thích huyền bí, hãy tin đi, ẩn sau nó thế nào cũng là một chuyện xấu xa.
Thẩm Mặc lặn lộn quan trường nhiều năm rồi, cái tập tục xấu này tất nhiên hiểu rõ trong lòng, nói:
- Ta không phô trương, chỉ dẫm mấy người mặc thường phục tới Tô Châu, như thế mới dễ thăm dò tình hình ... Tri kỷ tri bỉ bách chiến bất đãi.
Thấy y đã quyết ý rồi, Thẩm Kinh luyến tiếc:
- Không ở thêm hai ngày nữa được sao?
- Không muốn quấy rầy thế giới hai người của ngươi.
Thẩm Mặc nói hài hước, nhưng thấy Thẩm Kinh mặt mày buồn rầu, mới nghiêm túc nói:
- Không đùa nữa, năm nay ta có nhiệm vụ khiếm kiếm hai trăm vạn lượng bạc, nhưng chuyện còn chưa bắt đầu, mới nghĩ thôi đã đau cả đầu, phải đi xem tình hình để biết phải làm sao?
- Không phải bộ đường nói ngươi đã có tính toán chu toàn rồi sao?
Thẩm Kinh ngạc nhiên.
- Đó chỉ là bàn việc binh trên giấy mà thôi, muốn thi hành thực sự còn có con đường dài để đi.
Thẩm Mặc lặc đầu, nhìn huynh đệ của mình chăm chú:
- Tương lai gập ghềnh, chúng ta phải tự thu xếp.
- Phải tự thu xếp.
Thẩm Kinh ôm quyền với hắn:
- Mã đáo thành công.
~~~~~~~~~~~~~~~
Từ chỗ Thẩm Kinh đi ra, Thẩm Mặc không còn mặc quan phục bắt mắt nữa, mà thay vào đó là khăn thư sinh, mình mặc áo bông màu lam, chân đi giày đế bằng, khôi phục bản sắc thư sinh. Không có quan phục trói buộc, không có tiền hô hậu ủng, giống như con chim nhổ sổ lồng, bước chân cực kỳ khoan khoái.
Thiết trụ và ba hộ vệ đóng giả làm tùy tục, xách hành lý theo sau, những hộ vệ còn lại hóa tranh thành người đi đường, "vừa khéo" cùng đường với bọn họ.
Hàng Châu tới Tô Châu cách nhau gần sáu trăm dặm, không phải là gần, khoảng cách như thế ngồi thuyền là thích hợp nhất, đám Thẩm Mặc ban đầu cũng ngồi thuyền, nhưng y muốn tận mắt nhìn thấy khu quản hạt của mình, cho nên sau khi tới Ngô Giang, y chuyển từ ngồi thuyền sang đi bộ.
Phủ Tô Châu mà hắn quản lý thuộc về Nam Trực Đãi, đông tới bờ biển, đông nam tới phủ Tùng Giang, nam tới phủ Gia Hưng Chiết Giang, tây nam tới phủ Hồ Châu Chiết Giang, bắc tới phủ Dương Châu. Từ phủ thành tới Nam Kinh năm trăm sáu mươi dặm, tới Bắc Kinh hai nghìn chín trăm năm mươi dặm.
Dưới quyền có Ngô Huyện, huyện Trường Châu, huyện Thường Thục, huyện Ngô Giang, huyện Côn Sơn huyện Gia Định và huyện Thương Châu, sáu huyện một châu. Trong đó Ngô Huyện và huyện Trường Châu nằm ở trong phủ thành. Còn các huyện khác đều nằm ở đông bắc phủ thành, chỉ mỗi Ngô Giang nằm ở phía nam. Cho nên Thẩm Mặc từ Hàng Châu tới Tô Châu, đầu tiên là đặt chân tới Ngô Giang.
Dọc đường cưỡi ngựa xem hoa, Thẩm Mặc cảm thấy vô cùng chấn động, trong ấn tượng của y từ thời Tông đã có câu nói "Tô Thường lúa thục, thiên hạ no đủ", Tô Châu và Thường Thục đều nằm trong địa phận của y, cho nên y cho rằng phủ Tô Châu thân là kho gạo của quốc gia, thì phải đồng ruộng lùa gạo khắp nơi mới đúng, nhưng thấy từ trong thành ra nông thôn, từ trên núi tới đồng ruộng, khắp nơi là những rừng dâu, thậm chí trong ruộng diện tích trồng dâu còn hơn xa diện tích lúa gạo.
Chẳng trách hiện giờ người ta nói " Hồ Quảng lúa chín, thiên hạ no đủ", Thẩm Mặc thầm cảm thán :" Té ra Tô Châu đã không trồng lương thực, mà chuyển sang làm kinh tế rồi." Những cây dâu này không ăn được, cũng chẳng mặc được, nhưng người dân đua nhau trồng, khẳng định là có thể kiếm lớn, y nghĩ :" Nghe nói giặc Oa khi đánh cướp thích tơ sống hơn cả vàng bạc, xem ra thứ này đúng là có thị trường lớn."
Đó là điều đương nhiên, y chỉ nhìn thấy bên trong mỗi một huyện thành Ngô Giang thôi đã có ba mươi công trường, thậm chí ngay cả nhà dân, chỉ cần có mấy nữ tử là có bấy nhiêu máy dệt. Còn về nam nhân, đều tới các công trường của đại hộ mở fồi. Thẩm Mặc hỏi nguyên nhân, nghe nói một mặt là vì công trường không nhận nữ tử, mặt khác là vì tiểu hộ giới hạn số lượng tơ sống, có mấy máy dệt là đủ rồi, không cần nam nhân ở nhà.
Thẩm Mặc thực sự bị chấn đống, cứ lẩm bẩm nhiều lần :" Đây chính là phôi thai chủ nghĩa tử bản như lịch sử nói sao? Ta có thể bảo vệ cho nó phát triển lên không? Hay không thể cải biến được vận mệnh mãi mãi không phát triển của nó?"
Dọc đường lên phía bắc, nhìn thấy cảnh tượng làm y cứ đau đáu trong lòng, thấy trọng trách càng thêm nặng nề. Nếu như nói trước nay y vất vả tìm kiếm một con đường thay đổi lịch sử thì hiện giờ y đã đứng trước cánh cửa đó rồi. Cảm thụ chân thực một sức mạnh mới đang bùng phát, nên dù tiền đồ hung hiểm, nhưng chí ít y nhìn thấy hi vọng, tìm thấy phương hướng.
++++
Mình từng đọc về thời này, nghe nói khi đó tổng sản phẩm công nghiệp của TQ chiếm tới 60% của thế giới, tới thời được gọi là Càn Long thịnh thế cũng chỉ chiếm chưa tới 2%, gọi là phôi thai chủ nghĩa tư bản không sai chút nào.
Nhưng văn hóa nho gia khinh thương quyết định cái thai này không sinh ra được.