Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 379 : Hải bút giá

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Khi qua Ngô Giang không lâu, đến một hiệu ăn nhỏ, Thẩm Mặc nhìn thấy có con lừa quen mắt buộc trước cửa, không khỏi vui mừng nói với Thiết Trụ:

- Vào đây ngồi trước đã.



Thiết Trụ hỏi:

- Chúng ta vừa mới ăn cơm trưa xong, tới giờ chưa được nửa canh giờ công tử đã đói rồi sao?



Thẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn:

- Phục tùng mệnh lệnh nghe chỉ huy, phải giữ đức tính tốt của ngươi.



Thiết Trụ ồ một tiếng, im thít không nói nữa.



Chủ tớ ba người đi vào trong hiệu, lúc này đã qua giờ cơm, bên trong vắng vẻ, chỉ hai ba bàn có khách khách ngồi ăn cơm.



Thẩm Mặc quét mắt qua, thấy ngay người muốn tìm, một nam tử đang ngồi quay lưng lại phía y ăn cơm, liền đi thẳng tới. Cuối cùng nhìn rõ nam tử đó vừa đen vừa gầy, trước mặt chỉ có một ấm trà, ba cái bánh mỳ thô và một đĩa củ cải dầm.



Thẩm Mặc thấy hắn một tay cầm củ cái, một tay cầm bánh mỳ, cắn từng miếng bánh lớn, nhấm từng miếng củ cải nhỏ, mặt lại tỏ ra rất hưởng thụ có vẻ ăn vô cùng ngon lành.



Những thứ này Thẩm Mặc chưa bao giờ ăn qua, cho dù lúc nghèo khó nhất cũng có gạo có rau, nấu thành canh tốt xấu gì cũng nuốt được. Nhưng thứ bánh khô cứng này, không có canh, tại sao không bị nghẹn.



Dù sao Thẩm Mặc chỉ mớn nhìn thôi đã nghẹn hộ người ta rồi, không ngờ bất giác ôm ngực nôn khan, cứ như người ăn bánh là y vậy. Đầu óc thông minh tuyệt đỉnh là ưu thế của y, nhưng sức tưởng tượng quá mạnh quá linh hoạt xem ra đôi khi cũng chẳng phải là hay ho gì.



Nam tử kia ban đầu chăm chú ăn cơm, không để ý tới y, nhưng Thẩm Mặc đứng bên cạnh hắn rất lâu, tất nhiên phải ngẩng đầu nhìn y, kết quả thấy Thẩm Mặc mắt trợn trừng nhìn mình nôn ọe, chưa kịp nói gì đã nghẹn cứng cổ luôn.



Nam tử bị nghẹn tới lòng trắng lộn lên, cuống cuống vứt củ cải đi, đưa tay mò chén trà.



Thẩm Mặc trong lòng áy này, vội đưa chén trà tới trước mặt hắn, hắn nhận lấy uống ừng ực, rồi đấm ngực thùm thụp, lúc này mới nuốt được miếng banh khô tắc ở họng xuống, thở phào:

- Suýt nữa chết nghẹn...



Thẩm Mặc thừa cơ ngồi xuống bên cạnh hắn:

- Xin lỗi huynh đài, con người ta có cái bệnh, cứ nhìn thấy người ta bị nghẹn là ta cũng nghẹn theo.



Người kia lau nước chè khóe miệng, nghiêm mặt lại:

- Hình như ngươi bị nghẹn trước rồi ta mới nghẹn theo đấy chứ.



- Xin lỗi, xin lỗi.

Thẩm Mặc tiếp tục nhận lỗi:

- Bệnh của ta thế đấy, huynh đài đừng để trong lòng.

Rồi nói với tiểu nhị:

- Cho vị đại gia này một bát canh thịt...

Quay sang nói với nam tử kia:

- Coi như xin lỗi huynh đài.



- Không cần.

Nam tử kia lắc đầu:

- Ta quen ăn trà nhạt cơm lạnh, không hưởng thự được mỡ màng.



- Vậy mang tới hai đĩa rau, một bát canh.

Thẩm Mặc lại bảo tiểu nhị:

- Ít mỡ thôi nhé.



- Không cần không cần.
- Không phải đã giới thiệu rồi ư, sao lại còn hỏi?



- Ngựa của ngươi là của quân đội, hai người đằng sau là quân nhân.

Hải Thụy thản nhiên:

- Có thể cưỡi loại ngựa này, có hộ vệ loại này, e rằng không phải người bình thường.



Thì ra là như thế, Thẩm Mặc cười rất tự nhiên:

- Tiên sinh nói bọn họ hả, bọn họ là thuộc hạ của huynh trưởng ta, vừa khéo tới Tô Châu, cho nên mang ta theo cùng, nếu không đường xá xa xôi như thế trong nhà không yên tâm.



Ánh mắt của Hải Thụy dừng trên mặt y chốc lát rồi không nhìn thêm nữa, cũng không nói chuyện với y nữa.



Thẩm Mặc biết lời giải thích của mình không làm hắn tin, đối phương cho dù không chất vấn cũng sẽ không tín nhiệm mình nữa, lần này đúng là chuốc ngượng vào thân. Đành im thít theo sau, chuẩn bị tới quán trà tiếp theo thì tách ra.



Lúc này còn cách Tô Châu năm sáu chục dặm nữa, người qua lại hết sức tập nập, muốn kiếm một chỗ nghỉ chân không phải khó, nhưng lên tiếng quá sớm thì mất mặt, cho nên Thẩm Mặc cố kiên trì được hơn mười dặm thì cười lớn nói:

- Ối da, ta mệt quá rồi, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.



Hải Thụy lắc đầu:

- Ngươi cứ nghỉ đi, ta phải vào thành trước khi trời tối.

Nói rồi không ngờ sải bước đi nhanh hơn, hiển nhiên là muốn tránh xa y một chút, điều này làm Thẩm Chuyết Ngôn xưa nay luôn là trung tâm mọi sự chú ý rất mất mặt.



Nhìn theo bóng lưng hắn, Tam Xích tức tối nói:

- Tới khi đại nhân biểu lộ thân phận xem xem hắn còn dám cuồng nữa không.



- Dám.

Thẩm Mặc cười:

- Nếu không đã chẳng phải là Hải Cương Phong.



Vừa định vào trà lâu ngồi một lúc thì nghe Thiết Trụ nói;

- Đại nhân, Hải Thụy bị người ta quấn lấy rồi.



- Hả?

Thuận theo tay Thiết Trụ, Thẩm Mặc nhìn thấy một đám kiệu phu áo xanh vây quanh Hải bút giá, có vẻ như muốn đẩy hắn lên kiệu.



- Chẳng lẽ là bắt cóc.

Thẩm Mặc quay đầu lại nhìn, thấy huynh đệ của mình đều ở đằng xa, liền dũng cảm nói:

- Đi tới xem.

Nói rồi tung mình lên ngựa, dẫn hai người phóng tới, liền nghe được mẩu đối thoại.



- Ngài là Hải đại nhân pphải không? Chúng tôi là kiệu phu huyện Trường Châu, đã đợi đây từ lâu rồi.

Kiệu phu nói:



- Làm sao các ngươi biết được hành tung của ta?

Hải Thụy hỏi.



Kiệu phu nhìn nhau, người đứng đầu cười giả lả nói:

- Chúng tôi không biết ngày nào ngài mới tới, cho nên đợi ở đây, kết quả đúng là đợi được ngài rồi.

Nói rồi không để Hải Thụy có ý kiến, đẩy hắn lên kiệu hô vang:

- Đại nhân ngồi cho vững, các huynh đệ khởi kiệu.



Thẩm Mặc thấy vụ đón tiếp này có vấn đề, liền sai thủ hạ đi theo.