Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 381 : Phó quan
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Chẳng ai để ý tới lời chối bỏ trách nhiệm của hắn, hỏi tới:
- Vậy ngài thấy sẽ thất thu mấy thành, giá gạo sẽ ra sao?
- Cái này khó nói lắm.
Ngụy tứ gia lại làm bộ làm tịch.
Lập tức Long Tỉnh thượng hạng được đưa lên, hắn mới hạ thấp giọng nói:
- Nghe lão bản nói thất thu mất ba phần, Thường Thục xác lập giá gạo mới, tăng tới chừng ba lượng ba một thạch.
- Vậy thì chẳng phải các loại khoán đều sẽ tăng giá ...
Đám đông đồng thanh thốt lên.
Nhưng làm Thẩm Mặc không hiểu là trong mắt những người này lộ ra không phải sự tức giận mà là hưng phấn! Như sói đói thấy thịt vậy.
*** Khoán, tức như cái giấy hợp đồng bây giờ, mỗi bên giữ một cái giấy để làm bằng cứ. Phàm văn tự để làm tin đều gọi là khoán.
Nghe những người kia thảo luận hào hứng, Thẩm Mặc hơi hoang mang, cảm giác như mình đang đi vào sàn giao dịch chứng khoán đời sau vậy, nhà bình luận cố phiếu và dân chơi cổ phiếu đang diễn một tiết mục người ngoài nhìn vào thấy vô cùng hoang đường, lập đi lặp lại ngày qua ngày...
Phải một thời gian rất dài y mới thoát ra được cảm giác hoang đường đó, béo mạnh lên chân mình, nhắc nhở bản thân đây là năm Gia Tĩnh thứ 36, thành Tô Châu Đại Minh, mình không phải xuyên việt ngược trở về.
Thẩm Mặc sinh hứng thú lớn về nội dung đàm thoại của những người này, gọi tiểu nhị tới hỏi:
- Bọn ta là ngươi bên ngoài, nghe thấy mọi người đều đang nói tới "khoán", là cái gì vậy?
- Khách quan, tôi bận lắm...
Tiểu nhị cười khổ.
Một đỉnh bạc được Tam Xích ném tới, tiểu nhị lập tức thu lại vẻ mặt khó xử, cười lấy lòng:
- Nhưng bận đến đâu cũng không thể thất lễ với khách quan phải không ạ?
- Trở mặt nhanh thật đấy.
Thiết Trụ ném cho một câu.
Tiểu nhị cười trừ, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy nói:
- Đây là mọt loại khoán.
Hắn nói có chút đắc ý:
- Hơn nữa là tổ tông của các loại khoán, " khoán bánh bơ" của Vạn Phúc ký.
- Ta có thể xem được không?
Thẩm Mặc hỏi.
*** Rồng ngẩng đầu: Ngày lễ truyền thống dân gian TQ, ý nghĩa nguồn gốc thì chiu.
Ngày hôm đó cũng là ngày đồng tri phủ Tô Châu Đại Minh, kiêm đề cử Giang Nam thị bạc đề cử ti, Thẩm Mặc chính thức nhậm chức.
Kỳ thực y tới Tô Châu vào cuối tháng giêng, loanh quanh trong thành vài ngày, 28 tháng giêng mới quay trở ra, xếp đội nghi trượng của mình, đồng thời thông bao với phủ nha, chuẩn bị giao tiếp công việc, an bài nghi thức tiến thành.
Các quan viên trong thành sớm đã nghe nói đồng tri đại nhân tới Tô Châu, nhưng mãi không thấy bóng dáng đâu, trong lòng thấp thỏm :" Chẳng lẽ lên nhầm thuyền cướp, bị chúng cho đi ăn mỳ nước? Làm nữ tế Long Vương rồi? Thành cha của Đường Tăng cũng chẳng sao, nhưng đừng rước lục lâm thái thú tới chỗ chúng ta nhé."
Mọi người đang đứng ngồi không yên thì cuối cùng cũng nghe thấy tin tức của Thẩm Mặc, hiện giờ phụ trách xử lý sự vụ trong phủ là thôi quan Tô Châu, triệu tập huyện lệnh hai huyện trong thành lại, nói:
- Chúng ta phải họp bàn xem đón tiếp đại nhân thế nào, ngài ấy là tân quý nhân, khẳng định có chút tính khí đặc biệt, nếu như làm theo thông lệ, khả năng sẽ khiến cho đại nhân không vui...
Đang nói dở thì Hải Thụy đứng dậy:
- Đại nhân, chỗ ti chức bận lắm, không giúp được chuyện bày vẽ này.
- Sao gọi là bày vẽ được.
Thôi quan là người tính khí rất tốt, nói lý với hắn:
- Hiện giờ chưa tới vụ xuân canh, bên ngươi có bận tới đâu cũng có thể tạm gác, nhưng đại nhân vào thành không thể trì hoãn được.
- Phủ nha ở huyện Ngô, không phải ở Trường Châu, huyện hạ quan không xen vào nữa.
Hải Thụy chính lại mũ quan cho thẳng, nói:
- Hạ quan mới nhậm chức, rất nhiều chỗ còn lạ lẫm, nếu không tranh thủ thời gian tìm hiểu tình hình, mơ mơ hồ hồ đợi tới xuân canh mới làm thì sẽ hỏng việc.
Nói xong ôm quyền chào:
- Cáo từ hai vị đại nhân.
Chẳng đợi thôi quan đáp lời, bỏ đi thẳng.
- Kẻ này sao lại như thế?
Cho dù là người tốt tính, thôi quan cũng không chịu nổi.
Huyện lệnh huyện Ngô cười an ủi:
- Đoán chừng tính khí Hải bút giá là thế, nếu không cũng chẳng nổi tiếng như vậy.
- Đúng vậy thật.
Thôi quan cũng cười:
- Khó nói tiếng tăm của hắn to, hay là đại nhân của chúng ta to.
- Không khác biệt lắm, ngài cũng không cần lo, hạ quan từng làm việc với Thẩm đại nhân, ngài ấy thiếu niên lão thành, trầm ổn vững vàng, tất nhiên không khiến chúng ta khó xử.
- Cái gì? Hai người từng quen nhau à? Vì sao không nói sớm?