Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 382 : Tân quan thượng nhiệm
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Thôi quan vừa mừng vừa trách, nói ra chợt hiểu, nhất định trước kia ngồi ngang hàng, Thẩm Mặc còn phải gọi hắn một tiếng tiền bối, nhưng hiện giờ hắn lại thành cấp dưới Thẩm đại nhân, trong lòng nhất định là không dễ chịu. Có chút áy náy nói:
- Coi cái miệng của ta kìa, coi như ta chưa nói gì.
- Không sao cả, chuyện qua rồi.
- Vậy chúng ta cùng đi thôi, bái phỏng vị thượng ti tương lai.
- Hạ quan chính có ý đó, hạ quan nóng lòng muốn gặp Thẩm đại nhân lắm rồi.
Nói đi là đi, một canh giờ sau, hai người tới dịch trạm ngoài thành, gặp được Thẩm đại nhân mặc thường phục.
Huyện lệnh huyện Ngô nhận đúng người rồi, khấu đầu vái lạy:
- Hạ quan Vương Dung Cấp, huyện lệnh huyện Ngô, bái kiến đồng tri đại nhân.
Thôi quan cũng vái theo:
- Hạ quan Quy Hữu Quang thôi quan Tô Châu, bái kiến đại nhân.
Thẩm Mặc cười sang sảng:
- Mau mau đứng dậy đi, Nhuận Liên huynh và Chấn Xuyên tiên sinh, đừng đa lễ.
Vương Dụng Cấp chính là vị tuấn án Ứng Thiên từng là khâm sai hiệp trợ phá án ở Hàng Châu, nhưng về sau bị tập kích trọng thương, bị Lữ Đậu Ấn thế chân. Cho nên Thẩm Mặc kéo tay hắn quan tâm hỏi:
- Nhuận Liên huynh đã khỏe chưa?
- Phiền đại nhân phải lo, hạ quan đã hoàn toàn khôi phục rồi.
Vương Dụng Cấp cung kính nói:
- Nếu không cũng đã không tiếp tục ra làm quan.
Quy Hữu Quang lại đứng đó lẩm nhẩm :" Sao đại nhân lại biết tên hiệu của ta nhỉ?"
Quan trường có câu :" Thượng quan mùng bốn không lành, mùng bảy mười sáu gập ghềnh nhất, mười chín càng phải tránh, hai tám chớ đừng. Kẻ ngu không tin sẽ gặp tai ương, nhậm chức khó tránh chết người, mãn nhiệm thế nào cũng phải đau thương."
Cho nên sau một phen thương lượng, quyết định mùng 2 tháng 2 vào thành.
Kiệu và nghi trượng đều chuẩn bị theo tiêu chuẩn của tri phủ, chỉ giảm bớt đi một hàng cờ, thể hiện là không vượt quyền. Kiệu tám người, mấy hàng nghi trượng, trống khua kèn thổi, xuất phát từ dịch trạm ngoài thành đông, phải đi thẳng , không được quay lại nếu không sẽ bị quỷ dựng tường, không thể thăng quan được.
*** quỷ dựng tường: Ở ngoại ô đi vào buổi tối bị đi thành vòng tròn không thoát ra được, nhiều người đã trải qua, nguyên nhân không rõ.
Các vị chức sắc trong phủ sớm đã có chuẩn bị, đứng chờ ở ngoài thành đông, tất cả đều dựa theo quy củ nghênh tiếp tri phủ, mọi người đều biết, Thẩm đại nhân đường đường là môn sinh tri phủ, thân mang vương lệnh mà tới, thực thi quyền tri phủ! Chẳng qua là vì tuổi trẻ, tư lịch thiếu, mới quyền biến làm đồng tri, lấy đó làm bàn đạp, sớm muộn gì cũng lên chính vị.
Cho nên không ai dám chậm trễ, tất cả đều cẩn thận nịnh nọt, sau khi nghênh đón ngoài cửa thành, xúm quanh kiệu từ cửa đông đi tới cửa tây, đó gọi là tử khí đông lai, rồi tới phủ nha phía đông bắc. Khi ấy hướng chính bắc là hướng của hoàng đế, không được quá giới hạn, cho nên phủ nha đặt lệch đ một chút.
*** Tử khí đông lai: Mây tím từ phía đông tới hay đây là điềm lành, có Thánh nhân từ hướng đông đi đến.
Thẩm Mặc ngồi ngay ngắn trong kiệu, đầu đội mũ ô sa hai cánh, thân mặc quan phục màu lam với tinh, hông đeo đai bạc, chính là quan phục ngũ phẩm triều Minh.
Được mọi người vây quanh, trong tiếng pháo vang trời, nhưng y hết sức bình tĩnh, ngồi trong kiệu mắt không nhìn nghiêng, trong lòng chẳng có chút đắc chí nào.
- Ba cái sau nghe tựa hồ có chút khắc bạc.
- Đúng thế, Côn Sơn nghèo nhất, sở trường chẳng qua là hát kịch.
Quy Hữu Quang chua chát nói:
- Hát kịch quá nhiều, cho nên trong mắt người ngoài thành ăn mày, thực tế là sự hiểu lầm cực lớn.
Ông ta cảm khái mấy câu rồi nhảy nhanh qua hai huyện cuối cùng:
- Còn hai huyện Ngô và Thường Châu, phải nghe đại nhân chỉ huy suốt ngày, ngẩng đầu cúi đầu là thế, thành người giúp việc của quan trên, khó kiếm thu nhập thêm, còn phải dốc hầu bao, nếu không làm sao người ta lại có câu "kiếp trước không tu, mới làm quan huyện phủ thành", nhưng thực tế cũng không hoàn toàn như vậy, làm tốt thì tăng tiến cũng nhanh.
Nghe xong lời của Quy Hữu Quang, Thẩm Mặc đã có hiểu biết cảm tính về tình hình các huyện, lại hỏi:
- Nếu như tiên sinh là quan phụ mẫu của Tô Châu thì sẽ đặt tinh lực chủ yếu tại phương diện nào?
Quy Hữu Quang hiển nhiên là từng nghĩ tới vấn đề tương tự, trong lòng có câu trả lời sẵn, nghe thế thong thả đáp:
- Nếu như muốn giữ bình an bản phủ, thì phải làm tốt ba việc, phiếu khoán, thợ máy và trị thủy.
Thẩm Mặc ngồi thẳng người chắp tay:
- Mong tiên sinh nói chi tiết hơn.
- Nói ngược từ dưới lên vậy, trước tiên là trị thủy, Tô Châu chúng ta kề sát Thái Hồ, xem như xui xẻo lớn, mỗi năm nước dâng định kỳ, ngay cả mấy con sông khác cũng dâng theo, gần quá nửa số huyện năm nào cũng phải ra sức sửa đê. Mệt dan tốn kém, làm đê đắp càng ngày càng cao, nhưng càng làm cao người ta thấp thỏm, vì đê càng cao, tích nước càng nhiều, một khi có chỗ nào đó bị đánh sụp là thành đại hồng thủy.
Thẩm Mặc nghiêm túc gật đầu:
- Chuyện này tiên sinh phải cùng ta khảo sát thực địa một phen, sau đó chúng ta thương lượng sau.
- Ti chức hiểu.
Quy Hữu Quang nói sang vấn đề khác:
- Vậy nói tới thợ máy, trong thành Tô Châu có hơn năm trăm xưởng kéo sợi, hơn tám trăm xưởng dệt , toàn thành có gần tám phần nam tử làm việc trong các phân xương, ngoài ra còn có người ngoại tỉnh tới làm công phi pháp, ít nhất tới hai vạn người. Những người này có thể gọi chung là thợ máy, bọn họ và chủ xưởng mâu thẫn trùng trùng.
Nói tới đó tăng thêm ngữ khí:
- Hơn nữa những người này rất đồng lòng, thường thường một người có chuyện, vạn người hưởng ứng, cực kỳ nguy hiểm, đại nhân phải coi trọng cao độ nhất cử nhất động của những người này.
Thẩm Mặc gật mạnh đầu:
- Ta hiểu.
- Nói tới cái thứ ba , phiếu khoán.
Quy Hữu Quang thở dài:
- Ngài có biết thứ này là cái gì không?
- Biết một chút.
Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:
- Nhưng không tìm hiểu sâu.
- Đó là thứ hai năm qua mới xuất hiện, tức thì làm mọi người cứ như ma nhập vậy, hạ quan cũng không hiểu rốt cuộc là sao nữa, nhưng hạ quan biết rõ ràng mỗi ngày chỉ làm được một nghìn cân bánh, nhưng lại bán ra mấy vạn cân khoán bánh. Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người đều lấy khoán bánh đi đổi bánh, bọn họ không có khả năng quy trả.
Quy Hữu Quang mặ rất nghiêm trọng:
- Hạ không lo về Vạn Phúc ký, nhưng hạ quan lo mọi người sở hữu các loại khoán khác cũng đổi theo, tới lúc đó các chủ hiệu không trả được, chẳng phải bị chủ nợ giết sao? Hơn nữa lừa tiền của người dân, e rằng sẽ có hành động quá khích.
- Ngày mai gọi Thẩm Hồng Xương tới, ta có điều muốn hỏi hắn.
Thẩm Mặc biết Quy Hữu Quang nói rất khéo rồi, kỳ thực phải đổi "quá khích" thành "bạo loạn" mới đúng.