Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 386 : Tình và pháp

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, bài nha xong, Thẩm Mặc bắt đầu nói chuyện lần lượt với từng phó quan, phân chia rõ ràng nhiệm vụ chức quyền. Đại khái nói chuyện được chừng sau bảy người thì bên ngoài bẩm báo, Vương Dụng Cấp cùng Quy Hữu Quang tới báo cáo tình hình phát triển vụ án.



Thẩm Mặc lúc này mới nhớ ra hai vụ án mạng ngày hôm qua, ngày mai phải thăng đường thẩm vấn rồi, liền ngừng nói chuyện, bảo hai người kia vào.



Vương Dụng Cấ luôn sạch sẽ nho nhã, vấn an đại nhân . Thẩm Mặc ban ngồi xong liền nói:

- Phủ tôn, theo lệnh của ngài, hạ quan đã điều tra hai vụ án mạng kia.



Thẩm Mặc nhận lấy tài liệu Quy Hữu Quang chuyển cho, thuận tay lật xem qua, đặt lên bàn nói:

- Nhuận Liên huynh cũng không phải là người ngoài, chắc biết rằng đối với chuyện hính àn, bản quan không hiểu gì cả, huynh nói cái nhìn của mình để bản quan nghe xem sao.



- Đại nhân khiêm tốn rồi.

Vương Dụng Cấp cười:

- Vậy hạ quan xin nói bừa vài câu.

Liền cầm tài liệu trên cùng:

- Trước tiên nói về vụ án giết cha.



Thẩm Mặc gật đầu, nghe thấy Vương Dụng Cấp nói tiếp:

- Vụ án này có chút nghi vấn, hạ quan và Chấn Xuyên công cùng ngỗ tác đi xem hiện trường, vào cửa thấy một ông già tóc trắng nằm ngã trong vũng máu. Ngỗ tác nghiệm thi xong, phát hiện vết thương trí mạng ở sau đầu nạn nhân, có ba vết nứt khác nhau.

Nói rồi lấy một tờ giấy trong tài liệu đưa cho Thẩm Mặc:

- Xin mời đại nhân xem.



Thẩm Mặc nhận lấy xem, là một bức tranh vẽ hình ót người, có ba vết thương thương cùng, thời gian ba vết thương bằng nhau.



- Nghi vấn ở đâu?

Có câu khác nghề như cách ngọn núi, Thẩm Mặc không nhìn ra manh mói.



- Đại nhân minh xét.

Quy Hữu Quang giải thích:

- Làm chúng tôi nghi ngờ là tựa hồ không giống người mù làm.

Thấy Thẩm Mặc không có vẻ gì không vui, ông ta nói tiếp:

- Ngài thử nghĩ xem, kẻ mùi nổi giận đánh người, thường là đạp phá loạn bậy, vết thương phải phải loạn mới đúng, nhưng ba vết thương lại rõ ràng, chỉnh tề, hiển nhiên không phải kẻ mù làm.



Thẩm Mặc nghe thế là hiểu, vỗ tài liệu nói:

- Ý tiên sinh là chuyện này do người mắt sáng gây nên?



- Tám chính phần mười là thế.

Quy Hữu Quang gật đầu:

- Nhưng hắn cứ một mực nhận là mình làm, chúng tôi không tìm được chứng cứ phản chứng.



Thời đó không có phương pháp phá án tiên tiến, cho nên thường thương chỉ bằng khẩu cung định tội, nhất là loại tự thú không hề bị uy hiếp nào này.



- Vậy ý hai vị vụ án này phán ra sao?

Thẩm Mặc hỏi:



- Mặc dù đã có người nhận tội, nhưng vẫn phải tra ra chân tướng.

Quy Hữu Quang đáp:

- Trên đời này không có gì giữ kín mãi, sớm muộn cũng bại lộ ra trước thiên hạ, nếu như chúng ta giết nhầm người, sẽ bị đàn hặc.



Vương Dụng Cấp nói:

- Nhưng hạ quan đã tra hỏi tỉ mỉ rồi, không có bất kỳ ai nhìn thấy cảnh người chết bị hại, khi người đầu tiên nhìn thấy người chết, kẻ mù Hoàng Thất kia có mặt, trong tay cầm hung khí.

Nói rồi đem một thanh kiếm gỗ đặt trên khay đưa cho đại nhân.



Thẩm Mặt nhìn hung khí loang lổ vết máu liền hỏi:

- Chính thứ này giết người sao?



- Đại nhân đừng coi thường thanh đoản kiếm này, nó được làm bằng gỗ táo, chất gỗ rất cứng, vót nhọn mũi kiễm đâm vào đầu cũng có thể trí mạng. Ngỗ tác đã so vết thương rồi, chính là do thanh kiếm này gây ra.
- Không sai, sau khi đợi đối phương cự tuyệt, chúng ta phái người tới Phúc Châu điều tra chân tướng, xem quan hệ có đúng như họ Phùng nói không, đi đi lại lại tốn mất nửa năm .

Thẩm Mặc cười ha hả:

- Vụ án này trước tiên là phải làm lạnh trước, đợi công chúng không chú ý tới nó nữa rồi hẵng hay. Tới khi ấy bất kể xử lý ra sao thì phản ứng cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều.



Vương Dụng Cấm nhìn Thẩm Mặc với vẻ khó tin:

- Đại nhân, đại nhân ngài thực sự mới hai mươi tuổi sao? Thực sự chưa bao giờ làm quan chính ấn sao?



- Sao thế?

Thẩm Mặc cười cười:

- Trông ta già lắm à?



- Không phải là già mà là già đời.

Vương Dụng Cấp giơ ngón tay cái lên:

- Nói thật với ngài, trước kia vừa nghe thấy ngài tới Tô Châu, rất nhiều quan viên cảm thấy khó tiếp nhận, hạ quan cũng là một trong số đó.

Hắn hết sức chân thành nói:

- Khi ấy hạ quan không dám tin một thanh niên hai mươi tuổi lại có thể đảm nhận trọng trách đứng đầu một phủ. Nhưng hiện giờ hạ quan tin rồi, ngài thực sự là thiên tài một năm hơn mười năm người khác.



Thẩm Mặc đương nhiên không thể nói kỳ thực ta làm quan từ kiếp trước, y khiêm tốn cười nói:

- Kỳ thực ta còn rất nhiều chỗ chưa hiểu, cần được Nhuận Liên huynh nhắc nhở như hôm nay mới được.



- Đó là điều thuộc hạ nên làm.

Vương Dụng cấp cung kính đáp.



- Đúng là còn một vấn đề nữa cần thỉnh giáo một chút đây.



- Đại nhân cứ nói.



- Những hiệu cầm đồ và hiệu đổi tiền ở thành Tô Châu có bối cảnh ra sao?

Thẩm Mặc hỏi:

- Huynh xuất thân Tô Tùng tuần án, hẳn là có nghe nói tới.



- Chuyện này..

Vương Dụng cấp cười xin lỗi:

- Hạ quan đúng là không chú ý tới, có điều Phan, Vương, Bành, Thẩm tứ đại gia tộc giàu nhất Tô Châu, vừa phú lại vừa quý, trong thành lại có quan hệ giây mơ rễ má, thế lực lớn kinh người, nếu như sau lưng nhưng hiệu cầm đồ và hiệu đổi tiền kia có người, vậy nhất định không thoát khỏi liên quan tới bọn họ.



- Tứ đại gia tộc đó có bối cảnh ra sao?

Thẩm Mặc hỏi tới.



- Đều là nhiều đời làm quan tích lũy thành.

Vương Dụng Cấp cười khổ:

- Bọn họ có tiền, con cháu toàn bộ đọc sách miễn phí, còn chuyên môn mời danh sư tốt nhất, mỗi lần khoa cử đều có mấy người thi đỗ, cứ như thế hơn trăm năm qua, dệt nên lưới quan hệ đã vượt ngoài sự tưởng tượng của người đời rồi.

Tới đó hạ giọng xuống:

- Lén nói một câu, kỳ thực tri phủ tiền nhiệm Vương Sùng Cố chính vì đắc tội với những người này nên bị đuổi ra khỏi Tùng Giang, bên kia đưa ra tuyên bố, nếu ông ta còn không chịu thành thực, sẽ đuổi hẳn ra khỏi Nam Trực Đãi.



- Ngông cuồng thật đấy, phải chăng bọn chúng là hổ không thể sờ vào mông?



- Tuy nói khó nghe, nhưng ý tứ là như vậy.

Vương Dụng Cấp cười gượng.



- Ta cứ muốn sờ đấy.

Thẩm Mặc cười lạnh:

- Không chỉ sờ, mà còn bóp còn vỗ nữa.



Vương Dụng Cấp phì cười.