Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 387 : Xử án

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Hôm sau thăng đường xử án.



" Tùng! Tùng! Tùng!" Cùng với ba hồi trống thăng đường vang lên, mười hai nha dịch vóc dáng khôi ngô, mặt mày oai nghiêm, đầu đội mũ đen đỏ, toàn thân công phục màu đỏ, chân đi giày đế cao màu đen, tay cầm thủy hỏa trường côn, chia ra làm hai hàng đừng đối diện với nhau.



Thẩm Mặc quan phục chính ngũ phẩm, ngồi sau bàn sử án, trên đầu là biển "gương sáng treo cao", đằng sau là tấm bình phong mặt trời mọc lên sau sông lớn, làm phủ tôn đại nhân trẻ tuổi thành uy nghiêm vô cùng.



Thẩm Mặc hít sâu một hơi, cầm đường mộc gõ rầm một tiếng, nói:

- Thăng!... Đường!..



- Uy vũ...

Ba ban nha dịch cầm ngược thủy hỏa côn gõ đều xuống mặt đất.



- Dẫn phạm nhân Hoàng Thất.

Thẩm Mặc cất cao giọng hô.



Một hồi xích sắt kêu loẻng xoẻng vang lên, một người mù tóc tai rối bù, bị hai nha dịch kẹp hai bên trái phải, mang lên đại đường, đá vào sau gối một cái, liền quỳ sụp xuống đất.



Đám đông tức thì sôi trào, nếu thẩm án ở nhị đường, người không liên quan không được nhìn thấy, nhưng hôm nay là vụ án luân lý "giết cha", là sự kiện lớn kinh thiên động địa, cho nên theo quy củ, mỗi một phố một phường đều phải cử đại biểu đến nghe, quay trở về còn kể với làng xóm, lấy đó làm cảnh cáo.



Thẩm Mặc cau mày đập mạnh đường mộc:

- Tất cả giữ yên lặng.



Đám nha dịch nhất tề gõ thủy hỏa côn xuống đất, phát ra tiếng "cạnh cạnh" trấn nhiều lòng người, làm người ngoài nghe thấy sống lưng ớn lạnh, cứ như sắp bị đánh đít, tức thì im lặng như tờ.



"Mẹ nó, chả trách ai cũng muốn làm quan, cảm giác này phê thật." Thẩm Mặc nghĩ lung tung một lúc, nghiêm mặt nói:

- Người đâu dẫn khổ chủ..



Một nam tử dung mạo giống người mù nhưng tuổi tác ít hơn được đưa vào đại đường, quỳ ở bên phải Hoàng thất, miệng hô:

- Thanh Thiên đại lão gia xin làm chủ.



- Khổ chủ là người phương nào?

Thẩm Mặc lên tiếng hỏi, mặc dù là điều dư thừa, nhưng trình tự không thể bỏ.



- Tiểu dân tên Hoàng Thập, hộ số ba đường Thạch Kiều phường Thông An, huyện Ngô.

Khổ chủ đáp.



- Ngươi tố cáo chuyện gì?



- Tiểu dân tố ca ca Hoàng Thất không bằng cầm thú giết cha.

Hoàng Thất mang giọng nghẹn ngào nói:

- Ngày hôm kìa, chính hắn giết mất cha già…



Đám đông tức thì xôn xao, mặc dù chuyện này đã lan truyền ầm ĩ, nhưng nghe khổ chủ đích thân nói ra, vẫn làm người ta chấn động.



Đường mộc phát ra tiếng vang lớn, đám đông yên tĩnh trở lại.



Thẩm Mặc lại hỏi người mù:

- Kẻ bị xích kia là ai?

Câu này chủ yếu là để xác minh thân phận.



Người mù đáp:

- Tội dân Hoàng Thất.



Người vây quanh cùng "í" một tiếng, vốn phải đáp là " thảo dân Hoàng Thất" hoặc "thảo dân không biết phạm tội gì" v..v..v.. Mới đúng, vậy mà Hoàng Thất lại xưng "tội dân". Đại lão gia còn chưa phán án, sao lại tự nhận tội rồi?



Thẩm Mặc trầm mặt xuống:

- Ngươi đã phạm tội gì? Mau khai thật ra.



Hoàng Thất cúi gục đầu nói:

- Tội dân có tội giết cha, tự biết tội nghiệt nặng nề, không dám có chút che giấu nào. Thanh Thiên đại lão gia, tội dân phạm tội là hoàn toàn đúng sự thực, đáng phải thiên đao vạn quả.



Lần này không chỉ riêng người nghe, tới cả nha dịch ba ban cũng nhìn nhau, với kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ, chỉ cần lên xét xử, gần như tất cả bị cáo đều kiếm đủ mọi cách chối cãi, thà chết không nhận tội.


- Đại nhân, ngài muốn câu cá sao?

Quy Hữu Quang lõi đời, tỉnh ngộ hỏi.



- Chính thế.

Thẩm Mặc cười gằn:

- Ta là Khương Thái Công câu cá, có kẻ tình nguyện mắc câu.



~~~~~~~~~~



Bảy ngày sau lại lần nữa thăng đường, đợi khổ chủ Hoàng Thập vừa đứng vững trên công đường, Thẩm Mặc định đưa phạm nhân lên thì nghe tiếng trống ở bên ngoài.



Thẩm Mặc đình chỉ thầm án, lệnh đựa người gõ chống vào, Hoàng Thập thấy người đó, bất giác mặt biến sắc, thầm nghĩ :" Nữ nhân này tới làm gì". Người tới chính là đại tẩu bị bọn chúng đuổi ra khỏi nhà! Nhưng miệng tới giờ vẫn còn xưng, đánh chết hắn cũng không dám lắm mồm.



Thẩm Mặc hỏi nàng ta là ai, cớ gì đánh trống?



Nữ nhân đó khóc lóc thưa:

- Dân phụ Hoàng Lý Thị, cáo trạng nhà thúc thúc Hoàng Thập, vô cớ đuổi dân nữ ra khỏi nhà.



Thẩm Mặc hỏi Hoàng Thập:

- Có chuyện này không?



Hoàng Thập đáp:

- Nam nhân và nhi tử của ả đều phạm tội bị bắt rồi, ả ta có tư cách gì ở trong nhà họ Hoàng?



"Ừm" Thẩm Mặc gật đầu:

- Ra là thế, vậy được rồi... Dẫn phạm nhân Hoàng Thất lên.



Hoàng Thất liền bị dẫn lên, Thẩm Mặc tuyên bố:

- Hoàng Thất, ngươi bao cho hung thủ giết cha, đồng thời mưu toan nhận tội thay, theo luật phải đánh một trăm gậy, thế nhưng tình cha con là thiên tính, ngươi thân là cha, nguyện nhận tội thay con, về tình có thể tha thứ, giải còn ba mươi gậy, ngươi có dị nghị gì không?



Xử phạt nhẹ như thế, Hoàng Thất tất nhiên không có dị nghị gì.



Thẩm Mặc lại nhìn Hoàng Thập:

- Đợi hành hình xong, ca ca ngươi có thể phóng thích, ngươi có để phu thê bọn họ trở về không?



Hoàng Thập biết không thể chống lại, liền nhún nhường:

- Dạ, được.



Thẩm Mặc lại hỏi:

- Cha ngươi có lưu lại di chúc không?

Y dám đánh cược là không.



- Di chúc gì ạ?

Hoàng Thập ngây ngô hỏi.



- Xem ra là không có rồi.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Người đâu đem danh sách tài sản nhà họ Hoàng trình lên đây.



Nha dịch liền đem một tờ giấy tới trước mặt đại nhân, Thẩm Mặc nhìn một cái rồi hỏi:

- Nhà các ngươi tổng cộng có hai trạch viện, chín chiếc máy dệt phải không?



- Đại nhân, nhà thảo dân chỉ có một trạch viện.

Hoàng Thập mặt vàng ệch:

- Máy dệt cũng chỉ có năm cái thôi.



- To gan.

Thẩm Mặc vỗ đường mộc:

- Hai vợ chồng các ngươi lừa được cha già hồ đồ, còn muốn lừa cả bản quan à?