Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 391 : Thị sát sông Ngô Tùng

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Ngày hôm sau, hai mấy vị nhân vật có máu mặt của huyện Ngô lên thuyền của quan phủ, mặc dù phủ tôn đại nhân mời đi chơi sông, nhưng mọi người đều hiểu trong lòng, đây là khảo sát đường sông để mở cảng trao đổi trong tương lai.



Trước khi lựa chọn mở lại thị bạc ti, vì không thể lựa chọn cửa cảng ven biển, cho nên cần phải một thành phố trong nội địa mà trú quân có thể chiếu cố an toàn, qua một phen điều tra nghiên cứu, Thẩm Mặc quyết định chọn Tô Châu, ngoại trừ công thương nghiệp phát triển, quan niệm của ngưởi dân khá tân tiến ra còn có nguyên nhân quan trọng là con sông Ngô Tùng này.



Sông Ngô Tùng thời Đường rộng hai mơi dặm, tới thời mới lập nước cũng rộng mười hai dặm, hẳn phải có điều kiện đàm nhận động mạch vận chuyển chính. Nó dài gần ba trăm dặm, xuất phát từ Thái Hồ, xuyên qua Đại Vận Hà, thành Tô Châu, Côn Sơn, Gia Định sau chảy vào huyện Thanh Phổ phủ Tùng Giang, đổ vào Trường Giang gần huyện Thượng Hải, cuối cùng chảy ra cửa biển, trừ có thể thông với hải ngoại, còn có thể nối liền với cùng giàu có của Giang Nam và Mân Chiết Lỗ Tấn.



Những điều này Thẩm Mặc dựa theo bản đồ và địa phương chí mày mò được ra, nếu chỉ nhìn từ trên giấy thì không có chỗ nào chê trách, còn lại chỉ là khảo sát thực địa nữa thôi, nếu như vấn đề không lớn, có thể tuyên bố với mọi người lịch trình mở thị bạc ti rồi.



Vì thế trong gió ban mai, đề cử đại nhân tương lai của chúng ta dẫn quá nửa nhân vật có vai vế của Tô Châu lên còn thuyền năm tầng này.



Đây cũng là con thuyền lớn nhất có thể tìm được trong thời gian ngắn, hơn nữa vì đạt được hiệu quả khảo sát, ở tầng dưới còn đặt từng khối đá lớn, dùng kinh nghiệm của những thủy thủ lâu năm mà nói, thì đó đã được mức ăn nước của thuyền biển bình thường rồi.



Mọi người xuất phát từ bến tàu, trước tiên ăn điểm tâm do Thẩm Mặc khoản đãi trong khoang, đợi tới khi mặt trời lên cao, thuyền đã rời khỏi Tô Châu, mọi người được Quy Hữu Quang mới tới nóc tầng cao nhất của thuyền, ngồi xuống chiếc bàn bày đầy hoa quả đồ ăn vặt, một bên thưởng thức trà thơm, một bên ngắm cảnh sắc bốn xung quanh, chỉ thấy nước sống xanh, hoa đào đỏ, gió nhẹ vi vui, mặt trời ấm áp, đúng là cảnh mùa xuân Giang Nam tươi đẹp ...



Mọi người không thể không thừa nhận bọn họ ở trong những viện tự thu nạp cả sơn thủy, nhưng so với phỏng cảnh tự nhiên chân chính, vẫn thua kém hơn rất nhiều.



Tức thì mọi người lòng dạ thoải mái, đàm luận sôi nổi, ngâm thơ làm đối, đúng là coi đây thành chuyến đi dã ngoại thật rồi.



Nhưng tâm tình của Thẩm Mặc lại chẳng tốt như thế, bởi vì vừa rời thành Tô Châu, y liền phát hiện ra sông Ngô Tùng không được rộng như trong sử sách ghi chép, nhiều lắm cũng chỉ được bốn năm dặm, mực nước rất bình thường, có thể cảm giác rõ ràng, thuyền lớn đi bên trên đúng là có chút vất vả.



Có điều vẫn trong phạm vi chấp nhận được, cho nên y mới không thể hiện lo lắng ra ngoài, nhưng không bao lâu, y đã không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi bên mép, vịn lan can nhìn ra ngoài.



Thấy phủ tôn đại nhân như thế, tiếng nói cười của mọi người ngưng bắt, tất cả đứng dậy đi tới, nhìn theo ánh mắt của Thẩm Mặc, thấy mặt sông hẹp hơn khi rời thành không ít.



Lúc này thủy thủ ở dưới lên xin chỉ thị:

- Đại nhân, đường đi bị tắc nghẽn quá mức, chúng ta phải vứt đá trên thuyền, nếu không thì không thể đi được.



Thẩm Mặc buồn bực đồng ý với thỉnh cầu này.





Từng sọt đá được ném từ trên thuyền xuống sông, giảm nhẹ tải trọng của thuyền lớn, lúc này mới chầm chậm tiến lên được; nhưng chưa đi được hai mươi dặm, thủy thủ lại xin chỉ thị, tiếp tục phải giảm trọng tải.



Cứ như thế đi một đoạn ném một ít, cuối cùng tới chiều thì không thể nào tiến lên được nữa, mặt sông bị co hẹp còn hai mươi trượng, độ sâu mặc dù không rõ, nhưng đã không thể nâng được thuyền lớn như thế nữa.



Thẩm Mặc hai tay vịn lan can, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai mắt nhìn ra bên ngoài, nhưng thực chất đã thất thần, trong lòng có có một âm thanh, đó là tiếng kêu bất lực :" Không thể như thế, không thể như thế."



Trên sử sách nói, Thái Hồ rộng ba vạn lúc ngàn khoảng, con đường vào biển chỉ có một. Trong du địa chí có viết cửa sông rộng tới hai mươi dặm, Bắc Tống rộng chín dặm, thời đầu lập nước cho hẹp nhất cũng có hai dặm.



Quả nhiên chỉ tin vào sách chẳng bằng không đọc sách, Thẩm Mặc không sao ngờ rằng con đường duy nhất tiết nước Thái Hồ lại hẹp như thế, gần như thành lạch nước mất rồi.



- Thế này thì phải làm sao đây?

Mọi người đưa mặt nhìn nhau, mặc dù bọn họ sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng cũng chỉ nắm rõ được vùng phụ cận thành Tô Châu, tới hạ du một chút là mù tịt, còn có người hỏi:

- Giờ đã đi đến đâu rồi.



- Địa phận huyện Côn Sơn.

Một giọng nói già nua vang lên, thu hút hết ánh mắt của mọi người, thì ra là Quy Hữu Quang.


- Cho nên bất kể kết quả ra sao, bọn họ đều chính xác vinh quang.

Liếc ông ta một cái, hỏi:

- Có phải là ngươi cũng nghĩ như thế?



Quy Hữu Quang vội lắc đầu:

- Ti chức không vô sỉ như thế.



- Thế thì chớ mơ vứt bỏ gánh nặng.

Thẩm Mặc đội mũ ô sa ngay ngắn lên đầu ông ta, nghiêm giọng nói:

- Chuyện ngươi tự làm ra thì ngươi tự xử lý, hạn cho ngươi trong vòng bảy ngày nghĩ ra phương án tỉ mỉ trình lên.



- Đại nhân, ngià..

Quy Hữu Quang mặt đầy nước mắt.



- Thế nào, không muốn à?

Thẩm Mặc nheo mắt lại.



- Muốn ạ, muốn ạ.

Quy Hữu Quang tinh thần phấn chấn:

- Ngài đúng là quân tử nhân nghĩa.



- Nhân nghĩa cái rắm!

Thẩm Mặc trợn mắt lên:

- Làm tốt, ta và người cùng có công lao, mọi người cùng thăng quan phát tài, làm hỏng, ngươi gánh trách nhiệm.



Quy Hữu Quang biết đại nhân chẳng qua tức giận mà nói thế thôi, một công trình trị thủy lớn như thế, nếu như để xảy ra sơ xuất gì, tri phủ đại nhân không thể chối bỏ trách nhiệm. Thẩm Mặc sở dĩ nói như thế, chẳng qua là muốn xả giận, tuận tiện tăng thêm áp lực cho ông ta.



- Không phải thuộc hạ khoác lác, thuộc hạ khảo sát sông Ngô Tùng mấy mười mấy năm rồi.

Quy Hữu Quang cười tự tin:

- Đi thăm lòng sông, ta duyệt sử sách, nên có thể lấy ra được được biện pháp chỉnh đốn sông Ngô Tùng.

Nhưng vẫn còn chút do dự, nói:

- Có điều muốn thuộc hạ chỉ huy nhiều người như thế, quản lý công trình lớn như thế thì thuộc hạ không đủ bản lĩnh.



- Ừm, ngươi làm tổng công trình sư là được rồi.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Thực sự dẫn người làm việc ta có nhân tuyển khác.

Nói rồi này mắt:

- Tuyệt đối là đốc công tốt nhất từ xưa tới nay.



- Ai ạ?



- Hải Thụy.

Thẩm Mặc vỗ tay nói:

- Hôm qua sau khi nói chuyện với ngươi, ta liền nghĩ, hắn ta làm gì tốt nhất, cuối cùng phát hiện ra, để làm quản đốc công trình là thích hợp nhất.

Rồi y gặp tay đếm:

- Hắn ta cực kỳ thanh liêm, không muốn mưu lại; tinh lực dư thừa, không sợ chịu khổ, xung phong tuyến đầu, người như thế quản công tình, ta yên tâm, thoải mái.