Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 392 : Ẩn họa
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Tiếp đó bận rộn vài ngày, hôm đó nha môn hưu mộc, Thẩm Mặc cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi ngủ nướng một giấc, tới khi mặt trời lên đỉnh đầu mới chịu mò dậy.
Thoải mãi duỗi mình, cảm thủ ánh mặt trời ấm áp, Thẩm Mặc không kìm được thốt lên:
- Đúng là một ngày đẹp ...
Nhưng tỉnh lại một chút mặt lại trầm xuống:
- Sao lại là ngày nắng?
Y sinh trưởng ở phương nam, vốn rất thích ánh mặt trời, nhưng hiện giờ đã thành quan phụ mẫu một phương, phải hi vọng lúc nên nắng phải năng, lúc nên mưa phải mưa rồi. Tới ngay cả điều ước khi sinh nhật không phải là "thăng quan phát tài", mà là "mưa thuận gió hòa".
Nhưng nếu như lời ước nguyện có tác dụng thì thế giới đại đồng rồi, cho nên từ tháng chạp năm ngoái cho tới bây giờ tròn ba tháng không có một giọt mưa. Các huyện đều đã bắt đầu đào kênh dẫn nước để đảm bảo xuân canh rồi, nhưng nếu tiếp tục như thế này, mực nước sông ngòi sẽ giảm mạnh, tuy không tới mức hạn hán, nhưng giảm sản lượng là khó tránh khỏi.
Nghĩ tới đây tâm tình tốt đẹp của Thẩm Mặc chẳng còn chút nào, lấy từ bên gối lên một quyển sách dày, đó chính là "Tam Ngô thủy lợi lục" Quy Hữu Quang tập trung tâm huyết nhiều năm dùng bảy ngày viết thành. Bên trên ngoài quỳ hoạch trị thủy của ông ta, còn có mỗi việc làm của quan địa phương với Thái Hồ và sông Ngô Tùng bắt đầu từ thời Nguyên, đồng thời phân tích ra ưu khuyết được mất trong đó, đúng là tác phẩm tâm huyết.
Nhưng Thẩm Mặc vẫn chưa thể hạ quyết tâm, bởi vì cách làm này của Quy Hữu Quang, ít nhất cũng tốn tám mươi vạn, số bạc lớn này từ đâu ra? Kho phủ chỉ có chưa tới năm vạn lượng, cho dù có đem toàn bộ tiền các huyện Thường Châu, Côn Sơn gom lại cũng chỉ đủ mười vạn, không đủ tiền thì nói gì cũng uổng công.
Thẩm Mặc bảo với Quy Hữu Quang:
- Đợi thu được thuế, ưu tiên giải quyết việc này trước.
Quy Hữu Quang buồn bã:
- Trừ tiền giao cho quốc khố, phiên vương, tỉnh, còn lại ba mươi vạn là khá lắm rồi, cho dù có thắt lưng buộc bụng, không ăn không tiêu, gom được một nửa cũng là không tệ.
"Đây chính là phủ Tô Châu giàu có nhất thiên hạ.. "Thẩm Mặc đặt quyển sách suống, chán nản nhắm mắt lại :" Cửa hiệu khắp nơi, công trường khắp nơi, phồn hoa của thiên hạ, chẳng có gì ở đây không có. Không ngờ tiền sửa đê cũng chẳng có, đúng là sự mỉa mai!" Nhưng trách được ai đây? Ai bảo lão Chu định thuế thương nghiệp quá thấp, lại ân thưởng quan thân không phải nộp thuế? Trơ mắt nhìn thương nhân ngày thu đấu vàng, các quan gia giàu tới chảy mỡ, nhưng không thu nổi mấy đồng thuế.
Năm mươi vạn lượng? Còn chưa đủ cho các đại thương nhân tiến hành một lượt hành động thương nghiệp. Thẩm Mặc căm hận, nghiến răng nói:
- Hãy đợi đấy, sớm muộn gì cũng có một ngày ta cho các ngươi phải chảy đủ máu.
Phát triết xong, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, phủ tôn đại nhân đứng dậy thay y phục, tới tiền sảnh dùng cơm. Đang ăn sáng thì Thiết Trụ vội vã đi vào, ghé vào tai y nói mấy câu.
"Ừm .." Thẩm Mặc bình tĩnh gật đầu, nói nhỏ:
- Trước tiên kiếm chỗ cho hắn ở đã, đợi lúc nào rảnh rỗi ta sẽ tới.
Thiết Trụ không nói một lời, vội vã rời đi , Thẩm Mặc thì tiếp tục ăn cơm như không có việc gì.
Vừa rồi Thiết Trụ bẩm báo với y là Mao Hải Phong đã tới! Nghe nói đã hoàn thành nhiệm vụ y giao.
" Tên khốn này sao không đi tìm Hồ Tôn Hiến?" Thẩm Mặc thầm cười khổ :" Còn sợ lão tử chưa đủ rắc rối nên tới cấp thêm à?"
Ăn sáng xong, y quay trở lại Thiêm áp phòng, chuẩn bị bắt đầu công việc thường nhật là đọc báo cáo.
Y đọc báo cáo từ ba phương diện, một là từ triều đình, do cấu thành từ thánh chỉ hoàng đế, chính sự triều đình và nội dung tấu chương quan lại; hai là tình báo do Chu Thập Tam chuyển tới, cái này không có kỳ hạn xác định, có việc thì báo cáo tùy thời, không có việc thì thôi; một báo cáo nữa là qiám sát vật giá do Quy Hữu Quang phụ trách, mỗi ngày một bản, nắng mưa đều báo, mặc dù khô khan vô vị, nhưng có thể khiến Thẩm Mặc nắm được mạch máu của tòa thành này.
Hộ vệ mang trà thơm lên cho đại nhân, rồi lấy ba bản tỉnh báo từ rương bảo mật ra, đặt lên trên bàn đại nhân.
Thẩm Hồng Xương đứng dậy:
- Vâng, cháu sẽ đi thông báo tới từng nhà một.
- Không nên hoảng loạn.
Thấy hắn khẩn trương vô cùng, Thẩm Mặc thong thả nói:
- Trời sập xuống cũng có ta chống rồi.
Thẩm Hồng Xương hít sâu một hơi, thi lễ với Thẩm Mặc, xoay người ưỡn ngực hiên ngang rời đi, nhưng ra đến cửa vấp ngã oạch một cái.
Nhìn dáng vẻ luống cuống của hắn, Thẩm Mặc không khỏi bật cười ra tiếng, nhưng nụ cười mau chóng cứng lại trên mặt, ánh mắt cũng biến thành nghiêm trọng, bởi vì y đối diện với một tập đoàn lợi ích khổng lồ.
Muốn chiến thắng bọn chúng? Rất khó ...
Nhưng nếu không chiến thắng được bọn chúng, Tô Châu sẽ vĩnh viễn không phải là Tô Châu của Thẩm Chuyết Ngôn y, làm cái gì cũng sẽ lỡ dở.
- Chơi! Khó đến mấy cũng phải chơi chết bọn chúng.
Vỗ mạnh lên bàn, Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Gọi Quy Hữu Quang lại đây.
Lão Quy mau chóng chạy tới nơi, thấy đại nhân đang thổi một tờ giấy chưa ráo mực, nghe thấy ông ta đi vào cũng không ngẩng đầu lên, nói:
- Cầm lấy dụ lệnh này, phái người tiếp quản kho lương huyện Ngô, Trường Châu, Thái Thương, Ngô Giang, Thường Thục, nghe lệnh thống nhất của ta, không có lệnh, không được động vào một hạt gạo, một nén bạc nào~
Nói tới đó đóng dấu lên:
- Thời hạn hai tháng.
Nghe nói chỉ là tạm thời, Quy Hữu Quang thở phào:
- Thuộc hạ sẽ tận lực làm.
- Không phải là tận lực.
Ánh mắt Thẩm Mặc như kiếm nhìn ông ta nói:
- Mà cần phải làm được.
- Đại nhân minh giám.
Quy Hữu Quang cười khổ:
- Mặc dù các tri huyện là hạ quan của ngài, nhưng tri huyện Tô Châu chúng ta đều có lai lịch, chưa chắc đã nể mặt ti chức.
Sợ Thẩm Mặc không tin, ông ta lấy ví dụ:
- Tri huyện Gia Định Nguyễn Tự Tung là cháu Nguyễn Ngạc tuần phủ Chiết Giang, tri huyện Ngô Giang Đường Lệ là đường đệ Đường Nhữ Tập tri phủ Hàng Châu..
- Ta mặc kệ ai là người của ai.
Thẩm Mặc nghiêm giọng:
- Ngươi cứ cầm mệnh lệnh mang đi, nghe hay không nghe là việc của bọn họ.