Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 393 : Nguy cơ lương thực
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Tối ngày hôm đó, Thẩm Mặc đi gặp Mao Hải Phong.
Thiết Trụ an bài hắn ở một lữ điếm khá hẻo lánh, điều này làm Mao Hải Phong chuyên môn tới tìm Thẩm Mặc rất khó chịu.
Thẩm Mặc cau mày giải thích với hắn:
- Hiện giờ chuyện mở thị bạc ti gặp phải phiền phức, cho nên phải làm việc thật kín đáo.
- Phiền phức gì?
Mao Hải Phong vặn ngược lại:
- Các ngươi định lật lọng à?
- Đương nhiên không phải, bệ hạ nói ra là lời vàng thước ngọc, sao có thể lật lọng?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Là do phía dưới chúng ta xảy ra một chút chuyện.
Nói rồi chuyển sang giọng điệu đau đớn:
- Chuyến hàng tơ lụa trị giá mấy trăm vạn của cục chế tạo Giang Nam bị giặc Oa cướp rồi, điều này làm triều đình từ trên xuống dưới phẫn nộ vô cùng, nếu như không thể tìm về, bọn họ sẽ không đồng ý cho mở cảng trao đổi.
Lời này không phải là lừa dối, đám ngôn quan của phái bảo thủ đúng là đã lấy việc này ra ý kiến.
Lần này Mao Hải Phong không tự xung phong, mà ve cằm nói:
- Hàng vào tay đám đó, muốn lấy về là không có khả năng rồi?
- Ai?
Thẩm Mặc hỏi ngay.
- Cái này ...
Mao Hải Phong do dự một chút:
- Nói với ngài cũng chẳng sao, là do tên giặc Oa Tân Ngũ Lang làm đấy.
Hiện giờ Mao tiên sinh đã tự nhận mình là người triều đình, phân rõ giới hạn với giặc Oa rồi.
- Nghe cái tên này, hình như Oa thật?
- Ừm, là một tên Đại Danh bại trận, suất lĩnh bộ hạ của hắn chạy ra hải đảo làm cùng nghề với bọn ta.
Mao Hải Phong nói với chút khinh miệt:
- Có điều những kẻ này đánh trận đúng là chuyên gia, may là đầu óc không linh hoạt lắm, nếu chẳng phải chúng câu kết với Từ Hải, thì ta sớm đã giết chết chúng rồi.
- Từ Hải à ?
Thẩm Mặc lẩm bẩm.
- Đúng, chính là Từ hòa thượng.
Mao Hải Phong có vẻ kiêng kỵ:
- Tên gia hỏa đó tàn bạo ác độc, đánh trận lợi hại, là hạng ăn thịt người không nhả xương, ta cũng không dám tùy tiện đắc tội với hắn.
Nói tới đó tỏ ra áy náy:
- Cho nên chuyện của Tân Ngũ Lang ta không thể xen vào, có điều ta có thể nói với cha nuôi, để lão nhân gia giúp ngài đòi lại.
- Từ Hải nghe lời lão thuyền chủ sao?
Thẩm Mặc hỏi.
- Đương nhiên là nghe rồi.
Mao Hải Phong mặt đầy tự hào;
- Cha nuôi của ta khi làm việc chung với Từ Càn Học thì hắn đang tụng kinh trong miếu kìa.
Lối tư duy của tên gia hỏa này khá kỳ quái, không biết câu trả lời của hắn có liên quan tất yếu tới câu hỏi của Thẩm Mặc không.
Có điều Thẩm Mặc không ôm nhiều hi vọng lắm, vì y tin Từ Hải có Tân Ngũ Lang hỗ trợ, tám phần có thể trấn áp Diệp Mã, một mình nắm đại quyền, không thể còn nể nang Vương Trực nữa.
- Chấn Xuyên công.
Người bên cạnh cuối cùng không kìm được, hỏi:
- Một cái bánh nho nhỏ, sao lại khiến ngài đau thương như thế.
Quy Hữu Quang hít sâu một hơi, lau nước mắt nói:
- Không sao, ta chỉ thấy có chút luyến tiếc.
- Luyến tiếc?
Toàn bộ phòng khách dần dần yên tĩnh trở lại, đều nhìn sang phía Quy đại nhân và cái bánh trong tay ông ta. Còn Quy Hữu Quang thì lại hoàn toàn không nhận ra, như đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, lẩm bẩm nói:
- Từ sau khi tới Tô Châu, ta nhìn thấy nó một cái đã yêu thích ngay, sáng ăn nó, đêm lót dạ cũng ăn nó; đói cũng ăn nó, rảnh rỗi cũng nhấm nháp nó, ăn tới hơn mười mấy năm, ăn tới thành chân tình.
Mọi người không khỏi kỳ quái:
- Chẳng lẽ ngài sắp không được ăn nó nữa? Ngài phải điều đi sao?
- Ta chỉ là một viên quan cử nhân, có gì hay mà điều chức chứ?
Quy Hữu Quang cười tự trào:
- Cả đời này chỉ thế đến thôi, nghèo cũng không nghèo nổi, giàu cũng chẳng giàu nổi. Nhưng thứ bánh này khi rẻ còn ăn được chứ vài ngày nữa thôi có muốn ăn cũng không ăn được nữa.
- Sao có thể như vậy được.
Người bên cạnh cười nói:
- Loại bánh ăn vặt này dù sao không phải là thực phẩm chính, cho dù có một hai lạng bạc một hộp thì mua ăn đỡ thèm cũng không thành vấn đề.
- Mua không nổi nữa.
Quy Hữu Quang đặt chiếc bánh xuống, phủi tay nói:
- Không cần tới một tháng nữa, dầu mỡ gạo củi trong thành Tô Châu đều sẽ tăng giá lên tới mấy lần, chút bổng lộc của ta, chỉ e ngay cả cơm cũng chẳng có mà ăn, còn ăn sao được đồ của Vạn Phúc ký ...
Cả phòng yên tĩnh, mọi người không phải kẻ ngốc, huống hồ vốn làm chuyện trái lương tâm, làm sao lại không nghe ra trong lời của Quy Hữu Quang có ẩn ý.
Yên tĩnh, sự yên tĩnh xấu hổ khiến người ta ngạt thở.
Quy Hữu Quang nói xong, không có bất kỳ ai tiếp lời, không có ai nói chuyện nữa, tới một tiếng ho cũng chẳng có, toàn bộ người trong phòng đều ngồi im thít, cứ như là tượng đất vậy.
Thẩm Mặc không tỏ thái độ gì, im lặng ngồi tại chỗ cầm chén trà, cho tới tận khi mọi người sắp không chịu nổi áp lực nữa mới thong thả lên tiếng:
- Chấn Xuyên công, nói lời là phải chịu trách nhiệm, ông cảm khái tùy tiện như thế là không hay đâu, nhìn xem, phá hỏng hết hứng thú của mọi người rồi.
Quy Hữu Quang cười khổ trong lòng, nhưng ngoài mặt bi phẫn nói:
- Đại nhân thứ tội, tình thế hiện nay đúng là vạn phần nguy cấp, thành Tô Châu chúng ta đang đối diện với một kiếp nạn chưa từng có, tới khi đó vật giá tăng vọt, tiền bạc mất giá, người dân không mua được hàng hóa, thương nhân càng bán càng lỗ, trừ một số người ních đầy túi riêng ra thì tất cả sẽ nghèo rớt mùng tơi.
- Không phải là nói quá lên chứ?
Thẩm Mặc không vui:
- Ông có chứng cứ gì không?
- Có!
Quy Hữu Quang vỗ tay một cái, hai nha dịch liền bê một cái bảng đen từ ngoài vào, ông ta đứng dậy đi tới trước chỉếc bảng đen, chỉ vào đường ngoằn nghèo trên đó nói:
- Đây là biểu đồ biến hóa giá gạo của Thường Thục từ tháng chạp năm ngoái cho tới hôm nay, mỗi một chấp bên trên đó đại biểu cho ngày vật giá tăng lên, hoặc ngược lại.
Mọi người nhìn theo tay ông ta chỉ, nhìn thấy dòng kẻ lúc đầu từ từ hướng lên trên, đết cuối đường đột nhiên dứng đứng, nghe Quy Hữu Quang giọng nghiêm trọng:
- Từ tháng chạp cho tới đầu tháng ba, trong vòng ba tháng, giá gạo từ một lượng mốt tăng lên một lượng sáu, mức độ tăng chưa tới năm thành, nhưng tiến vào tháng ba, chỉ có mười sáu ngày đã tăng vọt từ một lượng bảy tới hai lượng sáu! Tăng quá sáu thành.
Nói tới đó ánh mắt âm trầm nhìn quanh:
- Thương nhân lương thực của thành Tô Châu chúng ta đều nhập gạo từ Thường Thục, Thái Thương vào ngày mùng một và ngày mười lăm. Hôm nay là ngày mười sáu, muộn nhất là mười chín bọn họ sẽ trở về, tới lúc đó mọi người có biết sẽ mang cái gì tới cho thành Tô Châu không?