Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 397 : Tên ẻo lả gặp kẻ ấm đầu

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Phối hợp hành động với Quy Hữu Quang là đám hộ vệ một lòng trung thành Thiết Trụ, làm thế cũng là vì tránh lộ phong thanh, hặc có kẻ bắn tin ngầm.



Khi tất cả đều hành động Thẩm Mặc cũng không rảnh rỗi, y được đám Tam Xích hộ vệ, thay thường phục tới thành nam, nơi dừng chân bí mật của Cẩm Y Vệ.



Tam Xích đi tới gọi cửa, bên trong hỏi ai, hắn liền đáp theo ám hiệu. Không ngờ bên trong không có lời đáp lại, Tam Xích nói lên, đập cửa rầm rầm, nhưng bên trong vẫn im lặng, dường như không có ai ở bên trong vậy.



Thẩm Mặc ngồi trong khoang xe, vén rèm lên gọi Tam Xích uổng công vô ích về.



- Đại nhân, hắn cố ý không gặp chúng ta.

Tam Xích tức tối:

- Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua sao?



- Đồ ngốc, ngươi không biết trèo tường à?

Thẩm Mặc nói nhỏ.



"Ồ" Tam Xích gãi đầu gãi tai, nhìn bức tường cao nói:

- Có điều bên trên toàn là mảnh sứ vỡ, không trèo vào được.



- Xem ra người ta không định gặp ta thật rồi.

Thẩm Mặc thở dài, xuống xe, vịn vào càng xe đứng vững, hít sâu một hơi, dùng sức lực toàn thân cao giọng quát:

- Chu Thập Tam, nếu ngươi còn không ra gặp lão tử, lão tử không coi ngươi là huynh đệ nữa.



Giọng nói sắc nhọn mang theo lửa giận, khiến chim chóc bay loạn lên.



Nhưng cánh cửa kia vẫn không có động tĩnh gì, làm Thẩm Mặc thấy mất mặt vô cùng, hầm hầm tức giận quay về xe ngựa, quát:

- Đi.



Đám hộ vệ bảo vệ quanh xe, ủ rũ rời đi.



Từ trong khe cửa nhìn tên gia hỏa hay vênh váo ủ rũ rời đi, Lục Tích cảm thấy cả đời này chưa bao giờ thống khoái như vậy. Đợi đám Thẩm Mặc rời khỏi con đường đó, hắn không nhịn được ôm bụng cười lớn, chẳng thèm bận tâm xem Chu Thập Tam ở bên cạnh mặt xám xịt thế nào.



Cười đủ rồi, thấy Chu Thập Tam vẫn xị mặt ra, Lục Tích bình ổn nhịp thở nói:

- Cười một cái đi.



- Đủ rồi.

Chu Thập Tam tức giận nói:

- Ta không biết ngươi làm thế nào lấy được mệnh lệnh của chỉ huy sứ đại nhân. Nhưng đại đô đốc bảo ta tới Tô Châu với mục đích bảo vệ Thẩm đại nhân, chứ không phải giúp các ngươi giật đổ y.



- Úi cha cha.

Lục Tích cười khẩy:

- Sao giờ mạnh miệng thế mà vừa nãy lại im thin thít?



Chu Thập Tam khinh miệt nói:

- Với trí tuệ thiên tài của Thẩm đại nhân, còn cần ta phải lên tiếng sao?



- Ngươi...

Khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Lục Tích hiện vẻ hoang mang, tức thì vỡ lẽ:

- Thì ra là thế, như vậy là ngươi kháng lệnh giúp y?



- Ta sẽ không kháng lệnh.

Chu Thập Tam lắc đầu:

- Nhưng ngươi cũng đừng mong ta giúp ngươi.

Nói rồi cất cao giọng nói với người trong phòng:

- Đám nhãi con nghe cả đây, mấy ngày này ở nguyên trong ổ cho lão tử, đứa nào dám ra ngoài lão tử đánh gãy chân.



- Ngươi!

Lục Tích trước tiên là nổi giận, nhưng tức thì cười vang:

- Chỉ cần các ngươi không giúp y, ta kéo đỏ hắn như bóp một con kiến mà thôi.



- Ha ha ha.

Chu Thập Tam cười lớn:

- Ngươi quá ngu xuẩn rồi, chỉ có kẻ không biết việc trước kia y làm, mới có suy nghĩ ngây thơ như thế.

Nói rồi khoanh tay trước ngực, ung dung nói:

- Ta chống mắt lên đợi xem tới khi đó kẻ nào khóc lóc tới cầu xin ta.


Thẩm Mặc đưa một ngón tay ra nói:

- Câu hỏi cuối cùng, trong cửa hiệu của các ngươi còn bao nhiêu bạc, các loại phiếu khoán cộng lại giá trị bao nhiêu.



- Ba chúng tôi sàn sàn nhau, đều có chừng hơn hai mươi vạn lượng bạc, phiếu khoán giá trị mười lăm mười sáu lượng bạc.

Ba người thành thực trả lời:

- Các cửa hiệu khác hẳn không chênh lệch là bao.



- Vậy tổng toàn thành Tô Châu là bao nhiêu, các ngươi có ước chừng được không?

Thẩm Mặc nói:

- Viết riêng từng người, không cho đối phương xem, đáp án gần chính xác nhất sẽ được thả vô tội.



Cả ba tên vắt óc suy nghĩ, nhận lấy giấy và bút, dùng tay che, viết ra một chuỗi con số.



Thẩm Mặc nhận lấy xem, ba con số không chênh nhau quá nhiều, đại khái bình quân chừng bốn trăm vạn lượng bạc và ba trăm vạn các loại phiếu khoán.



~~~~~~~~~~~~



Sau khi nhốt giam ba tên, Thẩm Mặc quay về thiêm áp phòng, nói với Quy Hữu Quang đi theo:

- Nếu như bọn chúng nói là thật, vậy chúng ta cần bốn năm trăm lượng bạc mới có thể giải quyết trọn vẹn vấn đề này.



- Bình ổn vật giá cần dùng nhiều bạc vậy sao?

Quy Hữu Quang cả kinh:

- Mua lương thực đâu cần nhiều tiền như thế?



- Số tiền này là để về sau dùng, những kẻ thao túng giá lương thực mới là đại lão bản thực sự, mục đích của bọn chúng không phải chỉ là Thẩm Chuyết Ngôn ta, cũng không phải chỉ là kiếm một mẻ, mà vét sạch tiền bạc của những tiền trang hiệu cầm đồ mới là mục đích thật sự. Nếu như ta không chuẩn bị sẵn số tiền này, nghề tài chính của thành Tô Châu sẽ nằm trong tay bọn chúng. Chúng ta có qua được cửa ải này thì cũng phải nhìn mặt chúng mà làm việc.



- Đại nhân, nói một câu ngoài đề, hình như ngài hết sức quan tâm tới cửa hiệu và tiền trang kia.

Quy Hữu Quang nói:

- Thậm chí vượt qua cả thị bạc ti, vượt qua cả đất đai.



Thẩm Mặc đương nhiên không nói với ông ta, nếu như thời đại này tiếp tục phát triển thì nó sẽ tới thời đại tài chính là vua, y đành nghiêm túc nói:

- Cái thứ đó hiện giờ là trung tâm mâu thuẫn, nếu như giải quyết được nó rồi, các vấn đề khác cũng theo đó mà được giải quyết.



Quy Hữu Quang tựa hiểu tựa không, nhưng không tiện hỏi thêm nữa, đành gật đầu:

- Vậy số tiền đó kiếm đâu ra?



- Vay.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Đi vay khắp thiên hạ cũng phải gom cho được.



Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Hay là hỏi vợ, để nàng nghĩ cách nhỉ?" Dù sao thì thế giới tài phú của Đại Minh y không hiểu cho lắm, Nhược Hạm kinh doanh nhiều nằm hiểu hơn y nhiều. Trên thực tế Nhược Hạm đã được quan binh phủ Thiệu Hưng hộ tống lên đường tới Tô Châu, hiện giờ hẳn là phải tới Hàng Châu rồi.



Lúc này Thiết Trụ hớt hải chạy vào, sắc mặt quái dị, ghé bên tai Thẩm Mặc thì thầm vài câu. Thẩm Mặc không kìm được cười phá lên:

- Ta không bắt được, lại có người bắt thay ta đúng là ý trời.

Y nghiến răng ken két:

- Bắt được thì không thả ra nữa, trước tiên nhốt lại, đợi ta xong việc thẩm vấn kỹ lưỡng xem xem là kẻ nào làm khó ta.



Lời còn chưa dứt, lại có thị vệ vào bẩm báo:

- Cổ hội trưởng hội Lương Du tới.



Thẩm Mặc sai người mời ông ta vào, không khách sáo hỏi thẳng luôn:

- Gom được bao nhiêu tiền.



- Ước chừng một trăm vạn.

Cổ Nhuận Đông nói:

- Con số này tiểu nhân phải khuyên nhủ mãi mới gom được.



- Tạm tạm rồi, dùng số tiền này mua lương thực hẳn là đủ.



- Đại nhân chúng ta đi đâu mua lương thực.

Cổ Nhuận Đông hỏi.



- Hồ Quảng thục, thiên hạ túc, điều này còn phải hỏi sao? Có điều đợi tin tức bên Hàng Châu đã, nếu như Hồ bộ đường có, chúng ta mua của ông ấy, lợi không chảy ra ngoài, khoảng cách lại gần hơn.