Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 398 : Kẻ địch thực sự

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Vương Dụng Cấp đi ngày đi đêm, đổi ngựa không đổi người, cuối cùng hoàng hôn ngày hôm sau tới được thành Hàng Châu, đến thẳng nha môn tổng đốc cầu kiến.



Nha môn tổng đốc là nha môn của trưởng quan cao nhất các tỉnh đông nam, bình thường quy chế đã hết sức nghiêm ngặt, hôm nay càng được bảo vệ tới ruồi không bay qua được. Nhìn thật kỹ thì, chu choa! Thân bình của tổng đốc, tuần phủ, bố chính sứ, án sát sứ đều ở bên ngoài, xem ra đang có cuộc họp long trọng.



Nhiều thân vệ tập trung như thế, tổng phụ trách tất nhiên là đội trưởng thân binh của Hồ Tôn Hiến, hắn mặc quân trang màu đỏ rực, bên ngoài mặc khôi giáp, khoác áo choàng màu đen tuyền, tay đặt lên chuôi đao, uy phong lẫm liệt đứng ở đại môn.



Dưới sự bảo vệ của đám thân binh vũ trang chỉnh tề này, toàn bộ sân lớn trước phủ tổng đốc im lặng trang nghiêm, không một ai dám tới gần.



Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn có chút đắc ý, hắn theo Hồ bộ đường đi từng bước một tới ngày hôm nay, cuối cùng thực hiện được mộng tưởng cả đời -- Trở thành thân binh đội trưởng oai nhất thiên hạ.



Chính lúc hắn đang tự sướng thì nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp từ con đường phía đông truyền tới, tên thân binh đội trưởng cau mày khó chịu, lập tức có một đội thân binh chạy về hướng vó ngựa phát ra để chặn đường.



Người tới chính là Vương Dụng Cấp, hắn tung mình xuống ngựa, ném roi ngựa cho người phía sau, nói lớn với tên thân bình đội trưởng đi tới:

- Hạ quan là Vương Dụng Cấp tri huyện huyện Ngô phủ Tô Châu, phụng lệnh phủ tôn Thẩm đại nhân tới cầu viện bộ đường đại nhân.

Nói rồi thi lễ :

- Thập vạn hỏa cấp, xin mau mau thông báo.



- Bộ đường chính đang nghị sự với các đại nhân, Vương đại nhân tạm thời tới phòng gác nghỉ chút đã.

Thân bình đội trưởng nói.



- Xin ngài thông báo ngay cho.

Vương Dung Cấp nắm chặt lấy tay tên đội trưởng, một tờ quan phiếu như có phép màu kín đào luồn vào ống tay áo đối phương, mặt khẩn cấp:

- Phủ Tô Châu đại loạn tới nơi rồi, không thể chậm chễ khắc nào.



Nghe nói tới loạn, thân binh đội trưởng cả kinh:

- Tạo phản à?



- Nếu như không kịp thời xử lý, khẳng định là sẽ có.

Vương Dụng Cấp nghiêm giọng nói, thân binh đội trưởng không dám chậm trễ, vội dẫn hắn vào đại môn.



Đi vào bên trong mới biết phủ nha tổng đốc rộng tới chừng nào, Vương Dụng Cấp không nhớ phải đi qua bao nhiêu cánh cổng canh giác nghiêm ngặt mới tới được ngoài thiêm áp phòng.



Nơi này không có lính đứng gác, chỉ có hai trên văn sĩ đứng gác ở cổng, trong đó một người chính là Văn Vi Minh tóc trắng bạc phơ.



- Hành Sơn tiên sinh, phủ Tô Châu có quân tình khẩn cấp, xin thông báo với bộ đường.

Tên đội trưởng dẫn Vương Dùng Cấp tới nói.



- Tô Châu à?

Văn Vi Minh mày nhíu lại, nhưng vẫn lắc đầu, nói nói:

- Bên trong đang thảo luận chiến sự, chuyện khẩn cấp đến đâu cũng không thể quấy nhiễu.

Rồi nói với Vương Dụng Cấp:

- Vị đại nhân này nếu tiện hãy nói với lão hủ.



- Hả, ngài chính là Hành Sơn tiên sinh?

Vương Dụng Cấp nghe tên đội trưởng gọi ông ta như thế thì giật mình.



- Chính là lão hủ.


Nhưng Hồ Tôn Hiến sắc mặt u ám, lắc đầu:

- Đừng cao hứng vội, không mượn được lương thực đâu, tất cả thương nhân lương thực đều nói đã bán hết rồi. Trên Vận Hà mỗi ngày qua qua lại lại đều là thuyền vận lương, chúng ta không phải là trưng thu, mà là vay mượn, vì sao không vay nổi. Nguyên nhân trong đó ngươi có biết không?



- Hạ quan không biết.

Vương Dụng Cấp mồ hôi ướt đẫm trán:

- Rốt cuộc là kẻ nào muốn gây chuyện với phủ Tô Châu chúng tôi.

Hắn không sao ngờ được, bằng vào Tô Châu tứ đại gia tộc lại có thể khơi lên cơn sóng ngàn dặm này.



Hồ Tôn Hiến hừ lạnh một tiếng, hai mắt lóe hàn quang:

- Trừ những kẻ đó ra còn có thể là ai?



- Những kẻ đó?

Bị ngữ khí của Hồ Tôn Hiến làm hoảng sợ, giọng của Vương Dụng Cấp run lên.



- Nhưng kẻ hận không thể dồn ta vào chỗ chết, hiện giờ hận không thể dồn Thẩm đại nhân của các ngươi vào chỗ chết.



- Vì sao?



- Vì ta và Chuyết Ngôn cắt đường phát tài của bọn chúng.

Ánh mắt Hồ Tôn Hiến sắc như dao:

- Đám ký sinh trung tham lam, câu kết với giặc Oa, mong triều đình mãi mãi không thể khống chế được biên cương biển, mãi mãi để cho bọn chúng buôn lậu lũng đoạn.

Hai nắm đấm hắn siết lại:

- Trước kia bọn chúng giết Chu Hoàn, hiện giờ đô đào của bọn chúng lại chỉ vào ta, chỉ vào Thẩm Mặc. Chỉ cần có kẻ muốn dẹp giặc Oa, bọn chúng sẽ điên cuồng công kích. Bọn chúng mới là nhọt độc thực sự, kẻ địch thật sự của Đại Minh ta.



Thấy vẻ mặt không tin nổi của Vương Dụng Cấp, Hồ Tôn Hiến bình ổn lại tâm tình nói:

- Ta có thể đoán ra, lần này Tô Châu bị công kích, là vì trước đó Chuyết Ngôn sai Mao Hải Phong diệt giặc Oa trên quần đảo Chu Sơn, đưa nó quay về vòng tay triều đình. Trong mắt đám hải thương mà nói đó là tuyên chiến trắng trợn, nên bọn chúng ý đồ bóp chết Tô Châu, cũng là bóp cổ ta và Chuyết Ngôn, để hai ta cùng phải chết theo.



Vương Dụng Cấp không phải không tin lời Hồ Tôn Hiến, mà là hắn không tiếp nhận nổi thực tế, lẩm bẩm:

- Thực sự có thế lực mạnh như thế sao?



- Có!

Hồ Tôn Hiến trầm giọng nói:

- Chu Hoàn là ví dụ, chuyện ta và Chuyết Ngôn gặp phải năm kia là ví dụ. Còn nhớ lời Chu Hoàn đã nói không?

Giọng hắn trở nên thê lương:

- Đường nước ngoài dễ đi, đường trong nước khó đi; đi biển dễ, đi trên sĩ đồ khó.



- Đám sâu mọt đó đều là con cháu quan lại đường hoàng.

Hồ Tôn Hiễn bi phẫn nói:

- Bọn chúng nấp đằng sau giặc Oa, Hải Thương, không tham dự trực tiếp vào bất kỳ việc gì. Ngươi không thể nắm được điểm yếu của bọn chúng, nhưng chúng ngầm cung cấp ô bảo hộ cho giặc Oa, tiêu diệt tất cả những ai uy hiếp tới giặc Oa. Ngươi cứ đợi mà nhìn đi, Chuyết Ngôn chắc chắn bị đám ngự sử đàn hặc.



- Vậy chúng ta phải làm sao?

Vương Dụng Cấp cảm thấy vô cùng bất an.



- Hiện giờ giặc Oa tới chân thành, Hàng Châu không giúp được nữa, Lý Hiển Khanh tuần phủ Hồ Quảng là đồng khoa với ta, hiện giờ ta lấy danh nghĩa nha môn tổng đốc viết giấy vay nợ, mau chóng đi tìm ông ta, hẳn là có thể điều được lương thực.