Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 399 : Tô Châu nguy cấp

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Phủ Tô Châu, Nam Trực Đãi, cách thời điểm giá lương thực bắt đầu tăng đã được nửa tháng, hiện giờ giá lương thực là năm lượng bốn một thạch. Theo ghi chép của địa chí, giá lương cao nhất của thành Tô Châu trên lịch sử xuất hiện vào thời thái tổ hoàng đế vây khốn Trương Sĩ Thành, trước khi thành bị phá, giá lương thực lên tới bốn lượng tám một thạch.



- Có thể dễ dàng phá vỡ kỷ lục lịch sử, bản quan cảm thấy rất vui mừng.

Thẩm Mặc vừa lật địa chí của bản phủ, vừa nói:

- Hiện giờ là trước nay chưa từng có, nếu như có thể tăng giá tới tám lượng mười lượng thì sẽ là tuyệt đối không bao giờ có nữa.

Mặt y đầy tự hào:

- Từ nay trở đi kỷ lục do ta độc chiếm.



Quy lão tiên sinh toát mồ hôi, thầm nghĩ: "Hay là đại nhân điên rồi?".



Thấy vẻ mặt của ông ta, Thẩm Mặc nói:

- Đừng nhìn ta như thế, chẳng qua tam tìm vui trong đau khổ mà thôi, nếu không đã sốt ruột chết rồi.

Nói rồi nằm bẹp xuống bàn, hai tay ôm đầu:

- Lão Quy, ông nói xem Oa họa nhiều năm như vậy, rồi phương nam chúng ta ngay cả cơm ăn hiện giờ cũng thành vấn đề là sao?



- Đại nhân, không phải Hồ bộ đường gom lương cho chúng ta sao?

Quy Hữu Quang hỏi.



- Câu hỏi này, khó mà trả lời ông được.

Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, trầm ngâm:

- Nói là ông ta không gom, thì nghe nói đã đánh trống khua chiêng chuyển cho chúng ta mười thuyền lương thực. Nhưng nếu nói là có, thì chút xíu lương thực đó làm được cái chó gì?

Y nhỏ giọng mắng:

- Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hi vọng vào hắn thì khác nào hi vọng lợn biết leo cây.



- Hồ Quảng thì sao? Không phải tuần phủ Hồ Quảng là đồng khoa với Hồ bộ đường sao?



Không nhắc tới cái đó còn đỡ, nghe thấy Hồ Quảng, Thẩm Mặc sầm mặt xuống:

- Đừng trông mong gì, nghĩ xem Hồ Quảng đã có vị hoàng đề nào?



Tính từ Tam Hoàng, Ngũ Đế tới Chu Nguyên Chương, cuối cùng Quy Hữu Quang đưa ra đáp án:

- Trần Hữu Lượng.



Thẩm Mặc ngẩng đầu lên khỏi bàn:

- Ông cố ý trêu ta đấy đấy hả, Trần Hữu Lượng mà là hoàng đế à? Đương kim lúc tiềm đế ở đâu?



"Ồ!" Quy Hữu Quang vả miệng mình một cái thật mạnh:

- Sao hạ quan lại quên mất cái này.



Gia Tĩnh trước khi vào kinh, làm Hưng Vương ở An Lục Hồ Quảng. Đương nhiên Hưng Vương cũng chẳng phải là do Gia Tĩnh kiếm được, mà là phong hiệu của cha ông ta Chu Hỗ Hàng, thân là con trai thứ tư của Thành Hóa đế, chẳng tới lượt Chu Hỗ Hàng làm hoàng đế, liền tới An Lục sống, khi đó thị vệ trưởng của ông ta là Lục Tùng, về sau vương phi của ông ta sinh ra Gia Tĩnh, vợ của Lục Tùng liền làm nhũ mẫu cho Gia Tĩnh. Mà vợ Lục Tùng có sữa là vì vừa mới sinh ra Lục Bỉnh. Nói cách khác từ Chu Hỗ Hàng tới Gia Tĩnh, đã ở An Lục ba mươi năm, tức là Lục gia cũng ở đó ba mươi năm.



Đương nhiên là Vương gia đều bị "nuôi nhốt", chẳng ai coi trọng cả, người ta càng thường cho rằng xui xẻo mười tám đời mới làm quan trong Vương phủ không có chút béo bở gì, cho nên ban đầu cha con họ Lục cũng chỉ toàn là bị khinh bỉ.



Nhưng mà Gia Tĩnh đi đường dẫm phải *** chó, từ phiên vương trở mình thành hoàng đế, đó gọi là một người đắc đạo chó gà cũng thăng thiên, Lục Bỉnh cũng theo đệ đệ hoàng đế trở thành quan nhất phẩm, khuynh đảo thiên hạ! Một trong hai pho tượng thần đương triều, "muốn thăng quan phát tài, cúng Nghiêm các lão, muốn bình an vô sự, cúng Lục thái bảo", đó là câu vè mà trẻ con cũng biết.



Thế là thân bằng cố hữu xa gần, bất kể quen hay không đều lôi kéo quan hệ với Lục Bỉnh và Lục gia, dường như cả Hồ Quảng đều thành thân thích của Lục gia vậy. Kết quả là lời của Lục gia tại Hồ Quảng còn hiệu quả hơn cả ở Chiết Giang.



Thẩm Mặc không khỏi nhớ tới cảnh đó...



~~~~



Bảy ngày trước, trong phòng củi ở hậu viện nha môn tri phủ.



- Ngươi thả ta ra, ta viết giấy để Hồ Quảng cấp lương thực cho ngươi.
- Đúng là như thế.

Hai người gật đầu.



Lúc này Thiết Trụ đi vào bẩm báo:

- Có người tự xưng là quản gia Lục phủ cầu kiến.



Thẩm Mặc cười tươi:

- Kẻ để chúng ta lợi dụng tới rồi.



Liền nói với hai người kia:

- Các ngươi hãy trở về đi, cùng lắm thì trước tiên mua lương thực của đám khốn kiếp đó, nhưng mà đừng mua quá nhiều, vì nói không chừng lúc nào đó thời thế xoay chuyển.



- Vâng.

Hai người liền rời đi.



Đợi hai người đó đi rồi, một trung niên khôi ngô đi vào, quy củ hành lễ với Thẩm Mặc, sau đó nói rõ mục dích:

- Tiểu nhân là Lục Cường quản sự của Lục gia Bình Hồ, vì tiểu công tử của tệ gia bị quan phủ bắt giam, lão phu nhân trong nhà hết sức lo lắng, ăn không ngon, lệnh tiểu nhân tới nộp tiền chuộc, xin đại nhân khai ân.



Trong Đại Minh luật, với đẳng cấp "sĩ", có một quy định là "tội nghi tòng thục", tức là với người hiềm nghi, có thể giao nộp một số tiền thuộc nhất định, con số cụ thể dựa vào tội trạng mà phán định, sau đó có thể phóng thích. Đương nhiên phải sẵn sàng nghe triệu tập bất kỳ lúc nào, nếu như tương lai bị chứng minh có tội, thì vẫn xử lý.



Thông qua thời gian dài từng trải thực tế và học tập, Thẩm Mặc đã rất hiểu luật Đại Minh, nghe thế hỏi:

- Ngươi muốn chuộc ngươi à?



- Vâng thưa đại nhân.

Lục Cường lấy từ trong lòng ra một bản học tịch, nói:

- Thiếu gia nhà chúng tôi là sinh viên huyện học, theo luật nộp tiền để tại ngoại.



- Có chuẩn bị sẵn rồi đấy nhỉ.

Thẩm Mặc cười nhạt:

- Trông ngươi có vẻ cũng là kẻ thống khoái, vậy thì chúng ta trực tiếp bàn giá tiền chuộc đi.



Lục Cường mỉm cười, nói rất có phong độ:

- Cần phải bao nhiêu tiền, đại nhân có thể thoải mái nói, chỉ cần có thể đưa công tử nhà tôi đi ngay bây giờ là được.



- Nếu như ngươi đã tìm hiểu trước, vậy thì biết tiền chuộc dựa vào tội nặng nhẹ mà định chứ?



- Vâng.

Lục Cường gật đầu.



- Tội của công tử nhà các ngươi là chống lại thánh chỉ, vượt quyền quan viên ngũ phẩm, tội danh này có thể phán treo cổ được rồi.

Thẩm Mặc nheo mắt nói.



Đối phương sớm đã biết y nhất định sẽ lợi dụng chèn ép, nên không tranh cãi:

- Vậy tốn bao nhiêu tiền?



-Ta không cần tiền.

Thẩm Mặc lắc đầu, ánh mắt chuyển sang lạnh như dao, nhìn chằm chằm vào Lục Cường:

- Ta muốn lương thực.



- Đại nhân xin cho tiểu nhân bẩm báo.

Lục Cường cười khổ:

- Hiện giờ Tô Châu như thế, chúng tôi cũng chỉ có tiền, không có lương thực.