Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 400 : Lục Tích phản kích

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


- Đừng giả vờ đáng thương với ta.

Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Tô Châu thành ra như thế này là kẻ nào âm thầm đứng sau lưng ai cũng rõ cả, nếu như các ngươi nói không có lương thực, vậy ta nói cho ngươi biết, công tử nhà các ngươi đã bị ta nhốt vào đại lao rồi, ta cũng không biết cái chốn toàn là ác ôn, lưu manh, vong mạng, thì tiểu công tử nhà các ngươi sẽ thành ra như thế nào.



- Ngươi dám!

Lục Cường đột nhiên nổi giận, vung tay lên:

- Ngươi chỉ là một tên đồng tri ngũ phẩm nho nhỏ, ăn gan gấu tim báo rồi à? Dám ngược đãi tiểu công tử nhà ta như thế ...



Lời còn chưa nói hết đã bị Thiết Trụ ở đằng sau dí đao vào cổ quát:

- Dám càn rỡ trước mặt đại nhân?

Liền đá một cái vào sau gối hắn.



Lục Cường bị đau, quỳ sụp xuống đất.



Thẩm Mặc nhìn khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn và phẫn nộ kia, ung dung nói:

- Cho dù đại đô đốc nhà các ngươi cũng không dám nói với ta bằng cái giọng đó.

Nói rồi gập tay đếm:

- Năm vạn thạch gạo, thêm một ngày tăng một vạn thạch, cho tới khi tiểu công tử nhà ngươi không chịu nổi thì thôi.



- Không chịu nổi thì ngài sẽ thả tiểu công tử sẽ thả người sao?

Lục Cường mặt lộ vẻ khẩn cầu.



- Nếu như không chịu nổi.

Thẩm Mặc cười nhạt, hỏi Tam Xích ở bên cạnh:

- Cái bài hát hôm qua ta dạy người hát thế nào nhỉ?



Tam Xích hắng giọng, dùng vẻ mặt u uất đau thương, hát:

- Hoa cúc tàn, rơi đầy đất, cánh hoa rụng, ruột đứt từng khúc ...



Cái giọng kinh tởm của hắn làm Thẩm Mặc nghe sởn gai ốc, vội ngăn lại:

- Đại khái là như thế đấy.



Tới nửa đêm, Thẩm Mặc đang ngủ say thì bị Thiết Trụ đánh thức.



Làm y không ngờ tới là tên Lục Tích đó dứt khoát yêu cầu gặp y, nói có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện nào, chỉ cần đổi cho hắn chỗ khác, nếu không đợi tới ngày mai đến nhặt xác hắn.



- Không giam hắn ở phòng đơn à?

Thẩm Mặc dụi mắt ngáp dài hỏi. Mặc dù rất ghét tên ẻo lả này, nhưng y từng đọc "Ngục trung tạp ký","tả trung nhất công tạp sự" với "giám ngục phong vân"," hắc ngục đoạn trường ca". Cho nên có hiểu một chút về sự hiểm ác trong nhà giam, không dám mạo hiểm nhốt Lục Tích vào nhà giam chung, dù sao tên tiểu tử đó còn quý hơn vàng, có thể đổi được mấy vạn thạch lương.



Cho nên dù thiếu nhà giam, y vẫn an bài cho Lục Tích một gian phòng đơn nho nhỏ.



Sợ lương thực cứu mạng không cánh mà bay, Thẩm Mặc mặc áo rời giường, theo Thiết Trụ tới đại lao của phủ nha.



Đại lao phủ nha nằm ở phía tây, có bốn phòng dãy giam, mỗi dãy phòng giam có năm gian phòng. Trong đó gian phong ở giữ rất nhỏ có đục cửa sổ, có thể thông khí, đó là gian ngục tốt ở, bốn gian phòng còn lại rất lớn, nhưng không có cửa sổ, không thông gió không có ánh sáng, đó mới là phòng gian thật sự. Mỗi gian phòng giam năm sáu chục phạm nhân, mỗi tên chỉ có đủ chỗ dung thân, ăn uống vệ sinh đều xử lý tại chỗ, mùi vị ra sao khỏi nghĩ cũng biết.



Lục Tích bị giam trong gian phòng nhỏ chính giữa của ngục tốt, Thẩm Mặc nhìn bên trong, thấy hắn cuộn mình trên ghế dài, từ đầu tới chân vẫn còn nguyên vẹn. Không khỏi luyến tiếc nói:

- Không gian rộng rãi như thế, không khí tươi mát như thế, chiếu cỏ êm ái như thế, điều kiện tốt như thế, nếu ngươi còn không biết quý trọng.

Y chỉ vào đại lao xung quanh:

- Vậy thì đổi cho bọn chúng một chút nhé.



Lục Tích sợ tới lắc đầu quầy quậy, giọng nói mang theo tiếng nấc:

- Thúc Thúc, xin người thương xót, thả cho cháu về đi.




Quan viên địa phương sợ nhất là cái gì? Đó là nạn dân bên ngoài vào địa phận, nhận ư? Bách tích địa hương chửi cho tắt bếp, không nhận ư? Không chỉ nạn dân chửi, quan thanh lưu chửi, mà tiếng tăm trong dân địa phương cũng chẳng hay ho gì.



Hiện giờ bản thân thành Tô Châu lâm vào nguy hiểm hết lương, nào đâu ra năng lực che chở cho những người này? Thẩm Mặc cảm thấy đầu bắt đầu kêu ong ong.



Quy Hữu Quang ở bên cạnh phẫn nộ nói:

- Thủ đoạn thật độc ác, vừa điều tuần án ngự sử tới, lại đưa nạn dân tới, đúng là muốn phá sập thành Tô Châu chúng ta rồi.



Hải Thụy ở bên cạnh trợn mắt muốn toét ra:

- Quá tàn độc, đúng là coi bách tính như cỏ rác, mất hết lương tri, không bằng cầm thú.



Thẩm Mặc vịn tay lên tường thành, trước mặt hoa đi, chậm rãi gật đầu:

- Lần này bọn chúng không phải là muốn kéo đổ ta, mà muốn bức tử ta đây.

Y cười thảm:

- Xem ra vị Lục Tích thật kia có thù tất báo, chẳng phải chỉ bắt mỗi tên thế thân của hắn sao? Có cần nổi điên lên như vậy không?



Y vừa mới thả tên hàng nhái ra, lập tức gặp phải công kích quyết liệt như thế, đây mới là thủ đoạn phải có của Lục Tích thật sự trong thư Nhược Hạm miêu tả.



- Đại nhân phải làm sao bây giờ?

Quy Hữu Quang hỏi.



Thẩm Mặc nhìn Hải Thụy, biết rằng nếu bỏ mặc nạn dân, tên gia hỏa này nhất định không chịu đồng ý, hiện giờ là lúc cần phải đoàn kết chặt chẽ, vượt qua gian nguy, nội bộ không thể lục đục. Suy nghĩ một lúc y ném củ khoai nóng cho Hải Thụy:

- Hải tri huyện, ông thấy thế nào?



- Việc cấp bách hiện nay là không thể để cho nạn dân ngoài thành chết đói.

Hải Thụy nghiêm giọng nói:

- Đại nhân, hiện giờ một mặt báo tình hình lên trên, xin triều đình gửi lương. Một mặt nấu cháo phát lương ngoài thành...



- Người dân trong thành ăn còn không đủ, nếu như đai cứu tế, bách tính trong thành lập tức làm loạn.

Quy Hữu Quang bực mình nói.



- Tuyệt đối không đâu.

Hải Thụy phất tay lên:

- Nếu như chúng ta lập lều bố thí cháo, trong mắt người dân , kho quan phủ có lương thực, nhất định sẽ không khủng hoảng nữa.

Nói rồi chắp tay với Thẩm Mặc:

- Nếu như chặn nạn dân bên ngoài thành, bách tính trong thành sẽ có cảm giác bị vây khốn, khi ấy hạ quan có ba đầu sáu tay cung không duy trì trật tự trong thành được nữa.



Thẩm Mặc suy nghĩ chốc lát, gật đầu nói:

- Cứ làm theo cách của ngươi đi, ngươi tự xử trí lấy lương thực trong kho, nhưng phải chiếu cố cho cả trong lẫn ngoài thành.



Hải Thụy gật mạnh đầu, nói:

- Hạ quan biết rồi.



- Ngươi phải cầm cự giúp ta năm ngày.

Thẩm Mặc giơ năm ngón tay lên:

- Năm ngày sau, ta vận chuyển lương thực về cho ngươi, nhưng trong năm ngày này, chỉ có thể dựa vào lương thực trong kho thôi.



- Đại nhân sẽ đi đâu kiếm lương thực?

Hai người gần như đồng thanh hỏi.



- Phủ Tùng Giang.

Thẩm Mặc trầm giọng đáp.