Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 404 : Hòa hợp

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Tùng Giang Tào bang, Đức Cao đường.



Nhược Hạm một thân nam trang, đối mặt một đám lão hủ, nói rất đỉnh đạc, thế như chẻ tre:

- Xét đến cùng, thành Tô Châu là của những người đó, không phải là tướng công ta!



Nhược Hạm vỗ hai tay, nói vô cùng chắc chắc:

- Đến lúc đó cục diện rối rắm còn phải do những người đó thu thập, khẳng định phải giảm giá gạo tích trữ, thậm chí phát miễn phí!



Rồi vô cùng tự tin nói:

- Ta rất có trách nhiệm với lời nói của mình, nếu như không chịu giúp đỡ, không cần đến tháng năm, 20 vạn thạch lương thực của ngài, ngay cả mười vạn cũng bán không được!



Chúng lão giả đều biến sắc mặt, đều thì thầm với nhau, bọn họ cảm thấy Nhược Hạm nói không sai, một khi dân loạn nổi lên, các nhà giàu khẳng định sẽ phải phóng lương, đến lúc đó giá gạo khẳng định theo tiếng mà giảm mạnh.



Cảm nhận được tình hình có chuyển biến, nét mặt của Long Tam lão gia có chút không nhịn được, ho khan vài tiếng, chặn lại đám người gây rối, rồi hí mắt nhìn Nhược Hạm nói:

- Phu nhân miệng lưỡi rất sắc bén, cho dù lời phu nhân nói có thể trở thành sự thật, đó cũng là chuyện của tháng 5, chúng tôi sẽ không giải quyết lương thực ngay trong tháng 4 này?



Rồi lại vênh mặt nói:

- Huynh đệ của bản bang trên vạn người, thuyền bè trên ngàn, có thể đồng thời vận chuyển 20 vạn thạch lương thực này tới các phủ huyện Tô Tùng, đồng thời phân ra tiêu thụ, chưa hẳn không thể kiếm được trên trăm vạn lượng!



Lời này thuần túy chỉ là cãi cùn, đừng nói Mã Ngũ, ngay cả các lão nhân từ trước đến nay nghe Long Tam lão gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng đều cảm thấy mặt đỏ, thầm nghĩ: Tam lão gia sao lại càn quấy như vậy nhỉ?



Nhược Hạm không thèm để ý, chỉ thấy nàng nhếch mày lên, thản nhiên cười nói:

- Vậy xin hỏi tam lão gia, vì sao đến bây giờ ngài còn chưa bán vậy?



- Việc này. . .

Long Tam lão gia đỏ bừng mặt:

- Lúc đầu không muốn bán, hiện tại lại muốn, đó là lương thực của chúng tôi, phu nhân quản được sao?



- Vậy chúng ta trở lại nói việc bán lương hiện tại.

Nhược Hạm hắng giọng nói:

- Giả sử quý bang thực sự có thể bán được giá, trước khi giảm giá bán hết gạo đi, kiếm được tám mươi hay trăm vạn lượng.

Rồi chắp tay cười nói:

- Nhiều lương thực như vậy, khi đưa đến thành thị thì kiểu gì cũng bị ép giá hai ba thành mà, vậy coi như là giúp lão gia nhà ta, tiểu nữ tử ở chỗ này đa tạ tam lão gia.



- Không dám, không dám.

Long Tam lão gia cười gượng nói:

- Đã như thế mọi người đều vui, vậy lo liệu như thế đi.



- Sao có thể mọi người đều vui được?

Nhược Hạm hơi đề cao giọng nói:

- Số lương thực này nếu dựa theo biện pháp của ngài đưa vào thành thị, thật giống như cho thêm một gáo nước vào cái nồi nước sắp sôi vậy, chẳng qua chỉ làm chậm lại thời gian sôi -- chỉ cần không có rút củi dưới đáy nồi, làm thất bại âm mưu của bọn người xấu kia, giá còn có thể được tăng lên!



Rồi vẻ mặt như điều tra hỏi:

- Thử hỏi lão nhân gia, đợi đến tháng bảy khi số gạo được bắt đầu vận chuyển, ngài chuẩn bị giao soa thế nào đây?



/giao soa: Ở đây là sự xen kẽ nhau, đọc thêm đoạn dưới để hiễu rõ hơn.



- Ách. . .

Long Tam lão gia triệt để cứng họng rồi, tào vận không thể đến trễ, nhưng Đại Vận Hà vài chục năm chưa từng nạo vét, rất tắc nghẽn, vả lại thuyền bè qua lại trên sông so với thời gian đầu còn nhiều hơn mấy lần, tự nhiên phải tốn nhiều thời gian đi lại trên đường hơn. Nếu như đợi đến khi thu hoạch gạo mới rồi mới bắt đầu vận chuyển, vậy mọi việc đã quá muộn rồi.



Cho nên Tào bang mới sớm tích trữ đủ lương thực, và chuyển đi sớm hai tháng, nói cách khác, lương thảo mỗi một kỳ chuyển đi đều là của lần trước tích trữ, cứ tuần hoàn như vậy, cũng có thể giao soa nhau.



~~



Chủ ý của Long Tam lão gia là trước tiên bán ra với giá cao, sau đó thừa dịp giá gạo bị tuôn ra với số lượng lớn nên giảm xuống, lại mua vào với giá thấp, như vậy thì có thể lấy kiếm được giá chênh lệch, thứ hai lại không làm chậm trễ, đó cũng là một chủ ý rất tuyệt.


- Việc này không cần hỏi.

Mã Ngũ cũng lắc đầu cười nói:

- Lúc nãy tam thúc đã nói, sự tình phía sau sẽ để ta lo liệu, sẽ không có dị nghị nữa rồi.

Rồi có chút do dự nói:

- Nhưng mà năm mươi vạn lượng bạc, cũng đủ để mở tám đến mười cái xa mã hành, các ngươi chỉ chiếm có một nửa cổ phần, thật sự khó có thể chấp nhận. . . Nếu không thì, bảy ba đi.



- Năm năm chính là năm năm.

Thẩm Mặc lắc đầu cười nói:

- Kỳ thực ta đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi, không tin ngươi chờ xem, chỉ cần chuyện này có thể thành, chỉ mấy năm là ta có thể hồi vốn, có dám đánh cược với ta không?



Y biết năm năm là thích hợp nhất, bởi vì nếu như mình chiếm tỉ lệ quá lớn, sẽ làm cho Tào bang sản sinh cảm giác mình là bên phụ thuộc, mà điều này đối với một bang phái siêu cấp lớn mà nói, cho dù miễn cưỡng tiếp thu, cũng giống như ăn một con ruồi vậy.



- Thế thì. . .cứ như vậy đi?

Mã Ngũ gia không muốn già mồm cãi láo cùng Thẩm Mặc, nếu như phân ngạch ít quá, hắn quả thực khó mà ăn nói, cho nên không dị nghĩ gì thêm nữa:

- Vẫn phải nhờ hai người đảm đương nhiều.



- Việc làm ăn của mình mà.

Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Còn phải dặn dò hay sao?



~~



Thấy sắc trời không còn sớm, hai người Thẩm Mặc đứng dậy cáo từ, Mã Ngũ cố muốn giữ lại ngủ, nhưng Thẩm Mặc cười nói:

- Lần sau đi, hiện tại ta đang chạy đua với thời gian, một khắc cũng không thể dừng a, đừng thấy hiện tại trời đã tối, nhưng ta còn phải đi bái phỏng tri phủ đại nhân của các ngươi.



- Thôi để lần sau vậy. . .

Mã Ngũ tiếc nuối nói:

- Còn phải thỉnh giáo với đại nhân nữa mà.



- Sẽ có cơ hội.

Thẩm Mặc cười nói:

- Khi nào Ngũ gia rãnh rỗi, có thể đến Tô Châu chơi mấy ngày, chúng ta từ từ nói chuyện, việc gì mà không được.



Mã Ngũ vui mừng nói:

- Đúng vậy, ta sẽ nhanh chóng đến đó.

Sau đó tiễn hai người ra cửa:

- Tối nay lương thực sẽ bắt đầu đưa lên thuyền, bến tàu của Tào bang chúng ta an toàn không cần lo lắng, đại nhân nói lúc nào khởi hành thì sẽ khởi hành.



Từ biệt Mã Ngũ gia, sau khi lên xe Thẩm Mặc rõ ràng cảm giác gánh nặng trong lòng đã được giải quyết, có 20 vạn thạch lương thực này, sợi dây thòng lọng trên cổ y rốt cuộc có thể buông lỏng một ít rồi.



Dưới ánh tà dương, trên xe ngựa, y vô cùng thảnh thơi nằm trên đùi thê tử, nhẹ giọng cười nói:

- Vì muốn trừng trị đám người vô sỉ kia, kỳ thực ngày hôm nay ta đã chuẩn bị chịu thiệt thòi rồi.

Rồi cười hắc hắc nói:

- Không ngờ nàng có nước cờ thí quân hạ thành, thật kỳ diệu, quả nhiên là thiên tài hóa hủ hủ vi thần kỳ a.



/hóa hủ hủ vi thần kỳ: biến những điều không thể thành có thể.



Nhược Hạm nhẹ nhàng xoa huyệt huyệt Thái Dương cho y, nhỏ giọng nói:

- Chàng sẽ không trách ta tự chủ trương, không thương lượng với chàng sao?



- Sao lại trách được?

Thẩm Mặc thoải mái nhắm mắt lại, nỉ non nói:

- Có nàng thật là tốt. . .