Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 410 : Hai phía

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Bến tàu vận hà lặng ngắt như tờ, ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên mặt Thẩm Mặc, Thẩm Mặc nhìn Hải Thụy, mặt lạnh tanh:

- Ban quan đã nói với ngươi ra sao, tất cả đã có ta làm chủ, tại sao ngươi coi lời ta như gió thoảng bên tai?



- Hải Thụy không có gì để nói!

Hải Thụy nhắm mắt lại:

- Tùy đại nhân xử lý.



- Được lắm.

Thẩm Mặc gật đầu:

- Đưa đi.



Liền có hai quan sai đi tới, nhưng sợ uy nghiêm trước kia của hắn, không dám bắt, nói nhỏ:

- Hải đại nhân, mời đi theo chúng tôi.



Hải Thụy gật đầu đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài.



- Không được đưa Hải đại nhân đi.

Người dân rốt cuộc vẫn nhận biết được đúng sai, bọn họ hiểu Hải đại nhân là quan tốt vì dân, lần này nhận lấy trách nhiệm cũng là vì bọn họ, liền có người lương tâm thức tỉnh xông tới, muốn kéo hắn ta lại.



- Dừng tay.

Hải Thụy quay lại tức giận quát:

- Các ngươi muốn đẩy bản quan vào chỗ bất nghĩa sao?

Đó là điều hắn lo lắng, nếu không cũng sẽ không vội đứng lên, lấy mình làm con tin, đề phòng việc lớn lên.



- Đại nhân, chúng tôi đã cạn lương mấy ngày rồi, nếu còn đói nữa sẽ mất mạng.

Một ông già không đành lòng, đi ra quỳ xuống khấu đầu với Thẩm Mặc:

- Hải lão gia thương dân, cho nên mới dẫn chúng tôi tới xem sao, vốn cũng không phải là muốn cướp, mà là...

Nói rồi nhìn Thẩm Mặc, có chút sợ hãi nói:

- Chỉ là muốn mua cho chúng tôi chút lương thực, kết quả là phát hiện ra toàn là cát đá, cho nên mới xảy ra hỗn loạn.

Cái gọi là già thành tinh chính là thế đó, lão già đem hiện trường toàn cát đá và sự kiện hỗn loạn kéo lại vào nhau, đảo lộn trắng đen, đem tội danh đẩy hết lên đầu Thẩm Mặc.



Nghe như nếu là gạo thật thì đã không xảy ra hỗn loạn vậy.



Hải Thụy cau mày, vừa muốn lên tiếng, nhưng nghe Thẩm Mặc nói:

- Ai bảo toàn là cát đá.



- Cần gì ai bảo.

Một tên choai choai khùng lên:

- Không tin thì ngươi cứ nhìn đi.

Liền vác một cái bao tải ném trước mặt Thẩm Mặc, xé miệng bao, cát liền ào ào chảy ra.



Đám đông phẫn nộ nhìn Thẩm Mặc, ánh mắt khinh bỉ nhìn Thẩm Mặc, họ hoàn toàn quên mất, nếu vừa rồi là lương thực thật quá nửa số bọn họ chết vì dẫm đạp tranh giành.



Nhưng nhân tâm là thế, ai muốn nhận mình sai, lúc này tất cả đều coi lời đảo lộn trắng đen của lão già kia thành sự thực, để an ủi bản thân, tự lừa mình lừa người.



Thẩm Mặc cười hả hả:

- Chuyện này là thế nào ấy nhỉ?



Tam Xích ở bên cạnh vội tiếp lời:

- Lão gia quên rồi sao, đây là cát chúng ta mùa từ Thái Hồ về chuẩn bị sửa phủ nha.

Hắn vừa nói mắt vừa hấp háy, nhìn một cái biết ngay không phải thứ tốt đẹp gì.



Thẩm Mặc vỗ đầu:
Lục Tích siết chặt nắm đấm:

- Cho nên cục diện vẫn nắm trong tay chúng ta, một tháng sau thành Tô Châu sẽ hết lương một lần nữa.



Cả đám đờ đẫn gật đầu, kẻ nào kẻ nấy rên rỉ trong lòng :" Còn phải trốn ở đây một tháng nữa."



- Vậy hiện giờ phải làm sao?

Lục Đỉnh hỏi, ông ta thuần túy là hỏi xin ý kiến. Mặc dù hai người cùng họ Lục, nhưng quyền thế chênh lệch quá lớn. Lục Đỉnh chỉ là nhân vật đứng đầu Tô Châu, Lục Tích lại xưng vương xưng bá ở Giang Nam.



- Hỏi ta làm sao ư?

Lục Tích tỏ ra tức cười:

- Các ngươi đều có tuổi cả rồi, đều biết quan phủ thiếu lương, nên làm gì còn phải hỏi ta sao?



Cả đám biết tình huống này thì phải tích trữ lương thực, nhưng bọn chúng lo lắng:

- Nếu như chúng ta tiếp tục tích trữ, há chẳng phải là đem cả đống tiền đưa vào tay Thẩm Mặc sao, y lấy số tiền này đi chỗ khác mua lương thực thì phải làm thế nào?



- Y mua được cũng không chuyển vào được.

Lục Tích cười khẩy:

- Hiện giờ bọn ta điều động mối quen biết lớn, khiến toàn bộ phủ huyện xung quanh Tô Châu tra xét nghiêm ngặt thuyền bè tới Tô Châu, không cho một hạt lương nào tuồn vào.

Hắn ngạo nghễ nhìn quanh:

- Với thực lực cửu gia bọn ta, các vị còn có điều gì không yên tâm?



Vừa nghĩ tới những dòng họ danh giá đó, các đại hộ Tô Châu đúng là chỉ xứng đáng xách dép cho người ta, nếu như hắn nói không có lương thực vào được, thì nhất định sẽ không có.



Cả đám không ngờ vực nữa:

- Đây đúng là lúc tốt để nhập lương thực vào.



- Vậy mới đúng chứ.

Lục Tích giờ mới nhấc tay ra khỏi chuôi khiếm, phất lên:

- Một mặt nhập lương thực, một mặt mua khoán lương, cho vở kịch của bọn chúng nhanh chóng bị lật tẩy, để giá lương đẩy lên, chúng ta tung lương khoán ra kiếm lấy một mẻ cuối cùng, sau đó bỏ đi.



- Kỳ thực chỉ mua lương thực là đủ.

Lục Đỉnh lão thành nói:

- Só phiếu khoán chúng ta tích trữ đã đủ nhiều, vượt số bạc bọn chúng có quá xa, nguy hiểm trong chuyện này quá lớn.



- Có gì mà nguy hiểm?

Lục Tích không tán đồng:

- Qua chuyến này, thành Tô Châu là của chúng ta, muốn cái gì nhiều cái gì ít, muốn cái gì đắt cái gì rẻ, đều là do chúng ta bài bố, còn lo không kiếm lại nổi tiền à?



Hắn đương nhiên sẽ không nói vì mình mua gạo với giá quá cao vượt quá dự toán, cần phải mau chóng bù đắp lại thiếu hụt này, cho nên mới cổ động bọn chung mua lương thực , mua khoán lương, đợi giá lên cao tung ra bán.



- Vậy thì khoán của một số nghành nghiệp khác phải chăng nên tung ra bán một chút, đổi lấy chút bạc trắng?

Phan Thỏa cũng hỏi, qua thời gian dài nhập khoán, ngân khố của ông ta cũng nhìn thấy đáy rồi, điều này làm Phan Thỏa kinh doanh theo kiểu tiền trang bảo thủ, cảm thấy rất bất an.



- Ngươi muốn tung ra thì bán cho ta.

Lục Tích tức giận nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết, diệt xong lương thực, tiếp theo sẽ nâng giá thứ khác?



Hiện giờ cái gì cũng tăng giá theo, vốn phiếu khoán giá trị bình thường, nay giá cả tăng lên gáp đôi, thậm chí gấp nhiều lần, Phan Thỏa mặc dù nóng ruột, nhưng Lục Tích đã nói như thế, liền không nhắc lại chuyện này nữa.



Thấy mọi người không còn dị nghị gì, Lục Tích đứng dậy, nghiêm khắc nói:

- Chư vị, tình hình đã tới mức này, không liều là không được nữa, hạ lệnh cho người nhà các vị đi, mua càng nhiều, quan phủ càng sớm lộ tẩy, còn đợi gì nữa?