Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 411 : Cuối bản đồ thấy chủy thủ

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Vì thế ngày hôm sau, nhân số mua lương thực tăng lên rất nhiều, nhưng Thẩm Mặc sớm đã dự liệu được rồi, dùng hàng rao gỗ phân chia ra đường mua lương thực, chính là để hạn chế nhân số và số lượng người mua lương thực, để lương thực của y có thể duy trì thêm vài ngày.



Nhưng một mặt khác khoán lương cung ứng thoải mái, bất kể giá cả bao nhiêu, định lượng mỗi ngày đều bị người ta tranh giành nhau mua hết sạch.



Lương thực mặc dù đã khôi phục cung ứng, nhưng khủng hoảng của người dân thì cơ bản không có dấu hiệu giảm bớt, vì mỗi lần cung ứng quá ít, không chỉ số lượng bán ra ít, mà số người mua được lương thực cũng ít, mà trung bình phải đợi nửa ngày mới mua được chút gạo.



Khiến cho rất nhiều kẻ lười biếng không mua gao nữa, tới chỗ nạn dân ăn đồ cứu tế, mặc dù là cháo loãng tìm mỏi mắt không thấy hạt gạo, nhưng dù sao cũng uống no bụng, còn được miễn phì.



Hơn nữa cung ứng lương thực cũng lúc ngừng lúc bán, phủ tôn đại nhân tìm đủ mọi lý do dừng bán, ví dụ như chúc mừng sinh nhật Gia Tĩnh đế, chúc mừng Gia tĩnh đế đăng cơ, chúc mừng Đại Minh lập quốc, chúc mừng trận đại thắng giặc Oa nào đó, dù sao cứ có cớ là ngừng bán vài ngày.



Đủ thủ đoạn câu kéo bày ra không hết, càng cho thấy y giấu đầu hở đuôi, tựa hồ muốn che đậy chân tướng sự thực.



Cách làm này tất nhiên khiến cho tin đồn bay tứ tung trong thành, có một số kẻ ăn không ngồi rồi, chuyên môn lan truyền quan phủ thiếu lương, khiến ngay cả trong tửu quán đều bắt đầu diễn vở kịch " Đàn Đạo Tể hô thẻ đếm cát", càng kích thích lòng người hoảng loạn, càng thêm tin chắc quan phủ già trái non hột.



Cho nên người dân động viên cả nhà ngày đêm xếp hàng mua lương thực; còn cả những đại hộ mang mưu đồ khác, phái tất cả nha hoàn gia đinh ra. Dưới tình huống tranh mua cướp bán điên cuống như thế, dù mỗi người chỉ mua được ba cân, hết cả một ngày vẫn bán ra tới năm mươi vạn cân lương thực.



Lượng mua khổng lồ như thế khiến cho tất cả đều tin rằng quan phủ không còn cầm cự được bao lâu nữa, thành Tô Châu hết lương ngay trước mắt rồi. Bởi thế giá lương giám xuống sáu lượng do thuyền lương tới, lại bắt đầu tăng lên, nhanh chóng quay về mức 8 lượng 2 cao nhất trong lịch sử. Mỗi ngày còn cuồn cuộn tăng lên, cho tới trung tuần tháng năm, đã đạt tới 16 lượng, hơn nữa thế tăng giá vẫn rất mạnh, chẳng hề có dấu hiệu hạ bớt.



Kỳ thực loại tăng giá này, đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự liên quan giữa giá trị và giá cả, biến thành loại thao túng điên cuồng. Nhưng người dân không hề hiểu, trong cuộc chơi điên cuồng đó, bọn họ như con thuyền nhỏ trong cơn thịnh nộ của biển cả, không tự khống chế được bản thân, bị những kẻ làm giá ở đằng sau lợi dụng.



- Tháng này giá còn tăng được bao lâu đây?

Trên một gian phòng gần đường của tòa tửu lâu ba tầng đối diện với bến tàu, Lục Tích toàn thân áo trắng nhìn chăm chú vào dòng người đông nghịt phía trước.



Nhưng giọng nói này khàn khàn khó nghe, như là cánh cửa sắt cọ vào nhau vậy, làm người ta dựng hết lông tóc lên, hiển nhiên không phải là do Lục Tử Ngọc phát ra.



Người nói là một nam nhân đứng trong góc, toàn thân ẩn trong bóng tối.



Lục Tích đã quen với giọng nói của y, chẳng hề tỏ ra khó chịu:

- Hai mươi lượng hẳn là không thành vấn đề.



- Quá chậm.

Bóng đen kia nói:

- Y kéo dài càng lâu càng không có lợi cho chúng ta ... Ừm, tiền trả cho Từ gia không cần vội nữa.



- Nhưng ...

Giọng Lục Tích hết sức nhu hòa êm ái, không ngờ dùng giọng nữ thực sự:

- Dựa theo quy định, phải trả hết trong một tháng, hiện giờ còn chưa tới mười ngày.



- Mặc kệ đi.

Bóng đen giọng khàn nói:

- Trước tiên tập trung tất cả tiền bạc đàn áp bên này, đợi giá lương và giá khoán toàn bộ đẩy lên tới mức hai mươi lăm lượng thì chúng ta đem lương thực bán ra, đổi thành bạc trắng sau đó bỏ đi.

Nói tới đó khẽ gật đầu:

- Hai mươi lượng, là đủ bù vào trả cho Từ gia rồi.



- Hả, bỏ mặc đại hộ ở Tô Châu sao?

Lục Tích khẽ thốt lên, vốn ước hẹn ban đầu của bọn họ là, giá chưa tới ba mươi, không ai được phép bán hàng.



- Thông qua thời gian đọ sức lo như thế.

Bóng đen chậm rái nói:

- Ngươi phải sớm nhận ra Thẩm Mặc là kẻ thông minh nhường nào, nếu như kéo dài quá lâu, y có thể bày ra trò gì đó thì chúng ta rắc rối to.




Trên bến tàu ngoài kia, tổng cộng có một trăm chiếc thuyền lương, tổng cộng ba mươi vạn thạch lương thực.



Trong đó có sư thúc của Thẩm Mặc, tri phủ Thiệu Hưng Đường Thuận Chi ủng hộ năm thạch lương; Vị tri phủ Đài Châu Đàm Luân thông hiểu đại cục ủng hộ ba vạn thạch lương, số lương thực này đúng là bị Chiết Giang tuần phủ Nguyễn Ngạc tri giao của Triệu Trinh Cát chặn lại, nhưng Thẩm Mặc đích thân viết một bức thư cho Nguyễn Tự Tung, đồng khoa cũng là tri huyện Gia Định cấp dưới của y tới cầu xin với Nguyễn Ngạc.



Nguyễn Tự Tung là cháu ruột của Nguyễn Ngạc, nên gặp được ông ta không khó khăn gì, đem thư của Thẩm Mặc cho Nguyễn Ngạc xem. Trên thư không có lời cầu xin nào, chỉ kể lại thu Hương năm Gia Tĩnh thứ 34, Nguyễn Ngạc thân là phó sư đề học , đàm nhận khảo quan Chiết Giang, chọn trúng ngũ khôi Thiệu Hưng, làm thất tử cùng trúng tuyển, mới có giai thoại bảy người đề danh bảng vàng, hội Quỳnh Lâm vang danh thiên hạ.



Đọc là thư văn phong tươi mát dạt dào tình cảm, Nguyễn Ngạc tức thì thoát mình khỏi sa trường và quan trường mịt mù u tối, lúc này ý thức được Thẩm Mặc dù quan hệ không tệ với Hồ Tôn Hiến, nhưng là Giải Nguyên đích thân mình chọn trúng. Nói cách khác, một nguyên trong đại tam nguyên, chính là do ông ta cấp cho Thẩm Mặc, loại quan hệ này không tầm thường.



- Địa vị của Thẩm Mặc trong đám đồng niên các ngươi ra sao?

Nguyễn Ngạc hỏi.



- Người này ít tuổi chững chạc, coi trọng nghĩ khí, nặng tình cảm.

Nguyễn Tự Tung nói:

- Không chỉ những người ở Thiệu Hưng, ngay cả bọn cháu đều rất khâm phục y.



Thấy cháu trai khen Thẩm Mặc, Nguyễn Ngạc lại hỏi:

- Cháu nói xem.. Nếu như ta và Hồ Tôn Hiến xung đột, y sẽ giúp ai?



Nguyễn Tự Tung cười:

- Nếu như đại bá giúp y chuyến này thì còn cần phải hỏi sao?



- Ha ha ha.

Nguyễn Ngạc đột nhiên phát hiện ra mình đúng là người trong cuộc thì tối, liền cười tươi:

- Cháu nói không sai, nếu đã như thế ta trả cho y tám vạn thạch lương này lại cho y.

Nói rồi vung bút lên:

- Làm người tốt thì làm tới cùng, ta cấp cho y thêm hai vạn thạch lương nữa cho tròn số.



Nguyễn Tự Tung cười:

- Cháu thay Chuyến Ngôn tạ ơn đại bá.



- Khỏi khách sáo.

Nguyễn Ngạc phất tay:

- Vận chuyển luôn đi.



- Chuyết Ngôn dặn cháu, nếu như đại bá đồng ý, hi vọng có thể lấy danh nghĩa gửi quân lương cho Du gia quân, mang theo đường sông tới Thái Hồ.

Du Đại Du đang cho thủy quân nghỉ ngơi ở Thái Hồ, đây đúng là lý do tốt.



- Không thành vấn đề, lương thảo vốn ở trên thuyền mà.

Nguyễn Ngạc lại cười:

- Xem ra vị đồng niên kia của cháu muốn cho bọn chúng một vố thật đau.

Rồi trầm giọng xuống:

- Y cũng không sợ ta không đồng ý, tiết lộ bí mật của y sao?



Nguyễn Tự Tung cười khì khì:

- Cháu lại có thể đảm bảo, đại bá không thể hại cháu.



- Đồ tiểu tử thối.

Nguyễn Ngạc phá lên cười.