Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 412 : Bán phá giá, tức hộc máu
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Ngoài mười vạn thạch "quân lương" ra, còn có mười chiếc thuyền, ba vạn thạch lương của Hồ Tôn Hiến, cùng với Thẩm Mặc xin Mã ngũ gia, phát động toàn bang, mua được mười bảy vạn thạch lương ở dải Chiết Giang.
Nói lại ngày hôm đó ở Từ phủ, ban đầu Thẩm Mặc đúng là muốn dùng giá cao mua lương thực, nhưng Lục Tích, cái tên nam không ra nam, nữ không ra nữ đẩy giá lên tới hai mươi lượng một thạch, y liền thay đổi chủ ý ... Có số tiền này, vì sao không ra thị trường mà mua?
Hiện giờ giá lương ở các nơi chỉ có bảy tám lượng bạc một thạch, vì sao phải phung phí tiền bạc như vậy.
Cho nên về sau y đua theo, hoàn toàn là để đẩy giá tăng vọt lên, kết quả khiến cho Lục Tích khóc không ra nước mắt, nuốt trái đắng lớn, dùng giá cao tới hai chín lượng bạc, bao hết lương thực của Từ gia.
Đương nhiên Thẩm Mặc biết, nếu đối phương đã bỏ vốn lớn như thế, thì khẳng định sẽ đề phòng nghiêm ngặt, không để mình đi mua lương thực ở chỗ khác, cho dù có mua được cũng chẳng thề mang về được Tô Châu.. Với thực lực của cửu đại gia tộc, làm được chuyện này không khó khăn gì.
Nhưng Thẩm Mặc dám làm như vậy, là vì y nhớ Tào bang tam lão Long lão gia nói một câu :" Huynh đệ Tào bang ta hơn nghìn thuyền bè, có thể đồng thời đem hai mươi vạn thạch lương vận chuyển tới các phủ Chiết Giang trước khi giá lương thực hạ."
Dáng vẻ của ông ta khi ấy lưu lại ấn tượng sâu sắc với Thẩm Mặc.
Nếu như có thể tranh thủ trước khi giá xuống, đem lương thực bán tới các nơi, vậy nhất định có thể mua được lương thực trước khi các nơi nhận được tin tức. Chính bởi vì có suy đoán này, y quyết đoán vứt bỏ lương thực của Từ gia, lập tức tìm Mã ngũ gia, mong ông ta nghĩ cách thu mua lương thực.
Vốn cho rằng đây là chuyện gian nan, nhưng không ngờ Mã ngũ gia đồng ý ngay, vốn khi ấy Tào bang mặc dù không phụ thuộc vào nhau, nhưng dù sao cũng là cây liền canh, cùng tiến cùng lui, có bồ cầu đưa thư liên hệ với nhau, có chuyện gì đánh tiếng một cái, là tất cả đoàn kết tương trợ nhau.
Thẩm Mặc khi ấy mừng không sao kể siết, đem hai trăm vạn ngân phiếu giao ra, nhờ ông ta mua lương thực thay.
Mã ngũ gia không khách sáo với y, thậm chí phiếu thu cũng không viết, giống như ông ta không cần hiệp định thư của Thẩm Mặc vậy, người trên Giang Hồ chú trọng tín nghĩa, có tin mới nghĩa khí với ngươi, không tin thì có cho cũng chẳng lấy.
Tiếp nhận phân công của Thẩm Mặc, Mã ngu gia lệnh cho huynh đệ Tào bang tới Gia Hưng, Hồ Châu thậm chí Vi Châu, Ứng Thiên mua lương thực. Dùng thời gian hai ngày, thu mua lương thực hơn ba mươi huyện trong sáu phủ, được hai mươi vạn thạch lương, đương nhiên trong đó một phần mười tính là tiền công, bị Tào bang các nơi giữ lại.
Tiền lương toàn bộ do Tào bang các nơi chi trả, trong một tháng sau đó, Thẩm Mặc mang ngân phiếu tới trả từng nhà, cùng cám ơn.
Tất nhiên còn có mãnh khóe khác, hiện giờ tạm thời chưa nhắc tới ...
Có điều không tránh khỏi đánh cỏ động rắn, số lương thực này không thể mang vào Tô Châu, liền từ bốn phương tám hương, rẽ ngã tạt dọc mang tới Thái Hộ. Hôm nay một chuyến, ngày mai một chuyến, dùng nửa tháng trời, cuối cùng tập hợp được hết lên đảo Tam Sơn.
Mã ngũ gia kiểm kê không có gì sai sót, liền chuyển giao cho Vương Dụng Cấp và Thích Kế Quang.
Vương Dụng Cấp dựa theo ý của Thẩm Mặc, muốn lấy ba vạn thạch lương làm thù lao cho Tào bang Tùng Giang, nhưng Mã ngũ gia khăng khăng không chịu nhận, cuối cùng từ chối mãi không được, liền mang một vạn thạch về.
Hai mươi vạn thạch lương ở bên trong cản tránh gió của đảo Tam Sơn, lặng lẽ chờ ở đó bảy tám ngày, vì đảm bảo an toàn và che dấu tai mắt của người khác, Thích Kế Quang lệnh quân đội hóa trang thành Du gia quân, thao luyện thủy quân.
Mặc dù Du gia quân thực sự đã rời khỏi đó khá lâu, nhưng quan dân địa phương còn chưa hiểu rõ, cho rằng Du gia quân chưa đi hết, nên hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề khác.
Hiện giờ cuối cùng cũng thu được mệnh lệnh, hai người hợp kế, do Vương Dụng Cấp dẫn đội, hai mươi chiếc thuyền lương, mười chiếc thuyền binh, mang cờ Du gia quân, xuất phát trong đêm, Thích Kế Quang tiếp tục ở lại canh giữ lương.
Đội thuyền đi trong đêm, qua Kính Khẩu, vào sông Ngô Tùng, dọc đường thuận buồm xuôi gió, khi trời sáng tới Vận Hà, trưa tới biên cảnh huyện Ngô Giang, quả nhiên là gặp phải trạm canh.
Quan viên trạm canh là Lưu tuần kiểm Ngô Giang, hắn nhận được lệnh ở bên trên, kiểm tra không cho phép một hạt lương thực nào từ sông Ngô Giang vận chuyển vào Tô Châu. Công việc này không tệ, mặc dù giãi nắng dầm mưa, nhưng "chăm chỉ chịu khó" làm việc nửa tháng, kiếm được hơn cả năm ngoái, cho nên tuần kiểm đại nhân chưa từng đi muộn, cũng chưa từng về sớm.
- Sao có thể như vậy chứ?
Lục Tú ra sức lắc đầu:
- Muội sao có thể bán đứng ca được chứ.
- Nhất định là muội.
Lục Tích điên loạn gào thét:
- Chắc chắn là muội, chính là muội! Muội bị y bắt, muội ở chỗ y tám ngày, chắc chắn là muội thích y rồi.
Nói tới đó hắn gật đầu thật mạnh:
- Phải rồi, y là một trong số đại tài tử của Đại Minh, tiểu tam nguyên, đại tam nguyên, vinh quang của người độc sách mấy trăm năm đều bao phủ trên người y. Lại là tên mặt trắng trẻ tuổi, đẹp trai. Không giống ta, một kẻ bị hủy dung mạo, chắc chắn là muội ghét bỏ ta, thích người mới rồi! Phải không?
- Hai ngươi đã lên giường với nhau rồi phải không?
Lục Tích rú lên như cú mèo kêu đêm:
- Chắc chắn là thế rồi, nói như vậy y là muội phu của ta rồi, muội mau đi gọi y lại gặp ta đi, mau lên.
Bị những lời ô uế xỉ nhục của hắn ném lên người, nhưng Lục Tú biết giờ không phải là lúc cãi nhau, bởi vì rõ ràng đã thu lưới rồi, nói không chừng lát nữa thôi sẽ tìm tới nơi này, cho nên cần phải mau chóng tìm chỗ trốn kẻ đó.
Ả đem anh ruột ấn xuống ghế, dùng sức trói chặt lại. Mặc dù Lục Tích như con chó điên, nhưng thân thể yếu ớt, căn bản không có sức phản kháng, thoáng cái bị ả trói chặt như cái bánh tét.
Nhưng Lục Tích vẫn luôn mồm lảm nhảm:
- Hối hận rồi phải không? Hối hận năm xưa không nên kích động như vậy, để thân phận của mình chết đi, sau đó làm thế thân cho ta, hối hận rồi chứ gì? Kiếp này muội mãi mãi là Lục Tích, mãi mãi không thể gả đi được! Đúng là ông trời có mắt! Ha ha ha...
- Đừng nói nữa.
Lục Tú thét lên, lau sạch nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chăm chú vào hắn:
- Nói cho huynh biết, Lục Tích, cả đời này muội đều coi huynh là vinh hạnh, lấy Lục gia chúng ta làm trọng, cho tới tận bây giờ, làm thế thân cho huynh. Nhưng muội chưa bao giờ hối hận, mà còn luôn rất kiêu ngạo, kiêu ngạo vì mình có thể lấy thân phận ca ca mình kính trọng nhất đi gặp người khác.
Nói tới đó ả nghiến răng:
- Nhưng hiện giờ nói cho huynh biết, muội hối hận thực rồi! Hối hận làm thế thân cho một kẻ đớn hèn, một kẻ nhu nhược.
Nghe ả nói thế, Lục Tích như bị trúng điểm huyệt, ngây ra như gà gỗ không nhúc nhích lấy một cái, hội lâu mới gào lên khóc nức nở.
- Đừng khóc nữa.
Lục Tú trợn mắt nhìn Lục Tích quát, quả nhiên hắn không khóc nữa, ả nói tiếp:
- Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, thua keo này ta bày keo khác, chúng ta đi thôi.
- Muội nói đúng lắm, chúng ta còn có cơ hội, không thể lật đổ y từ chính diện thì chúng ta nghĩ biện pháp khác.
- Đúng thế.
Lục Tú thở dài:
- Giờ thì đi thôi.
Liền lấy khăn trải giường đắp lên cho hắn, sai người khiêng xuống lầu.
Huynh muội bọn họ lên ngựa đợi sẵn trong sân, đi thẳng tới thành năm, tiến vào cái ngõ quen thuộc, Lục Tích cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, cảnh ngông cuồng trước kia hiện ra trước mắt, giờ đây lại phải tới tìm người ta xin che chở, đúng là báo ứng.