Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 413 : Chủ nhân của Tô Châu

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Gõ cửa, cửa mở, xe đi vào.



Chu Thập Tam đứng ở trong sân, nhìn thấy Lục Tú liền vỗ tay nói:

- Ta đã nói thế nào ấy nhỉ? Ngươi lại không nghe, có phải cuối cùng Lục đại thiếu gia cũng phải tới cầu xin ta đấy không?



Lục Tú vừa thẹn vừa giận, quát:

- Phượng hoàng mất lông cũng chưa phải là gà để ngươi chế nhạo.



- Sai.

Chu Thập Tam cười phá lên:

- Chuyến này ngươi còn thảm hơn phượng hoàng mất lông, ta đã nghe nói nhà họ Từ đã tố cáo tới chỗ đại đô đốc, nói ngươi ác ý lừa gạt, làm bọn họ mất một khoản tiền tài lớn, chúng ta xem xem đại đô đốc sẽ làm như thế nào nhé.



- Cái gì?

Lục Tú không đứng vững được nữa, quát hỏi:

- Ngươi cũng tham gia vào à?



- Đừng ngốc nghếch ngây thơ như thế.

Chu Thập Tam cười lớn:

- Ta là Cẩm Y Vệ Thập Tam Thái Bảo, ta trung thành với đại đô đốc, không phải là với cháu đại đô đốc, ngươi nói xem ta sẽ giúp ngươi che giấu đại đô đốc sao.

Nói tới đó mặt hắn trở nên hung ác:

- Ta đã nhiều lần bảo với ngươi rồi, đại đô đốc ra lệnh không được làm khó Thẩm đại nhân, nhưng ngươi coi như gió thoảng bên tai. Hết lần này tới lần khác còn làm dữ hơn, muốn dồn y vào chỗ chết. Ta đã đem toàn bộ hành động việc làm của ngươi báo lên trên rồi, cứ đợi cơn phẫn nộ của đại đô đốc đi.



~~~~



Cùng lúc đó bên kia thuyền lớn chầm chậm cập bến, Thích Kế Quang toàn thân quân phục đứng ở trên mũi thuyền, hắn mặc giáp tướng quân, tua hồng anh đỏ thắm trên mũ trụ, cùng với chiếc áo choàng ngoài đỏ trong đen bay phần phật trong gió, trông rất uy phong.



Thẩm Mặc thì mặc thường phục, đứng trên bến tàu, tươi cười đi tới nghênh tiếp, từ xa đã chắp tay cười nói:

- Nguyên Kính huynh, đã lâu không gặp rồi.



- Đại nhân!

Thích Kế Quang không dám chậm trễ, vội vàng đáp lễ:

- Đại nhân lâu nay vẫn khỏe chứ?



Mặc dù hắn là võ tướng tứ phẩm, so với Thẩm Mặc còn cao hơn hai cấp, nhưng người ta là quan văn, cao giá hơn hắn nhiều, hơn nữa quan văn chỉ huy võ tướng là quy định sắt thép.



Chỉ là trước kia xưng huynh gọi đệ, dùng thẳng tên của nhau, hiện giờ lại phải phân chia tôn ti trên dưới, làm trong lòng Thích Kế Quang có chút bùi ngùi cảm khái.



May là Thẩm Mặc rất nhiều nhân tình, nghênh tiếp ở bến tàu nên mới làm hắn cảm thấy khá hơn.


- Chuyện của Tô Châu ...

Thích Kế Quang khen từ tận đáy lòng:

- Đại nhân đúng là thủ đoạn cao cường, phẩy quạt cười nói mà đem toàn bộ hào môn đại tộc lọt vào cạm bẫy.



Thẩm Mặc cười:

- Bố cục mây mù dày đặc này của ta, hẳn là Nguyên Kính huynh đã nhìn thấu rồi chứ?



Thích Kế Quang lắc đầu:

- Sau khi nghiền ngẫm nhiều lần, mạt tướng chỉ có thể nói là hiểu đại khái thôi.



- Nói ra nghe xem nào.



- Vậy mạt tướng xin múa rìu qua mắt thợ.

Thích Kế Quang chắp tay nói:

- Đại nhân dùng sách lược, giả vờ yếu thế, thả trước bắt sau, dần dần dụ bọn chúng vào cạm bẫy.



- Ha ha ha, giả vở yếu thế, thả trước bắt sau thế nào?



- Bề ngoài đại nhân tỏ ra bị những kẻ kia đánh cho trở tay không kịp, nhưng mạt tướng thấy đại nhân ứng phó từng bước trình tự, hiển nhiên là sớm dự liệu trước, chuẩn bị sẵn sàng cả rồi.



Thích Kế Quang cảm khái nói:

- Cứ nhìn việc đại nhân rõ ràng đã mua được lương thực, nhưng lại cứ án binh bất động, đợi tới khi tiền của đối phương đổi hết thành lương thực và phiếu khoán mới tung ra một loạt, khiến lương thực giảm giá mạnh, phiếu khoán mất giá trầm trọng, làm những kẻ kia mất hết vốn liếng là đủ biết rồi.



Hắn ta buông tiếng thở dài:

- Thật ra cũng không khác gì ở trên sa trường, rõ ràng chiếm cứ ưu thế binh lực, nhưng lại giờ vờ yếu hơn định, dụ chúng vào vòng vây, sao đó vây chặt tiêu diệt.



- Đúng là nói ba câu không rời nghề nghiệp.

Thẩm Mặc nhìn mặt sông rộng lớn nói:

- Nói đúng lắm, kỳ thực sự kiện này vốn không tới mức kéo dài lâu như thế, gây ầm ĩ như thế, chỉ cần ta hạ quyết tâm, dùng thủ đoạn sắt đá, đả kích kẻ đầu cơ trái phép, bình ổn vật giá, tin rằng có huynh và quân đội của huynh trấn áp, có thể bóp chết âm mưu của bọn chúng trong trứng nước.



- Sở dĩ chuyện phát triển tới ngày hôm nay..

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Một phần là do kẻ địch mạnh ngoài dự liệu của ta, mặt khác là do ta cố ý tỏ ra yếu thế, thậm chí là cố ý dung túng, cũng là nguyên nhân quan trọng.

Y cười khẽ:

- Là ta cố ý không dùng hết mọi quân bài trong tay, làm sự việc đơn giản thành ra phức tạp.