Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 415 : Sở giao dịch chứng khoán

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Nhìn qua khe cửa chứng kiến hết cảnh vừa rồi, Quy Hữu Quang không khỏi thở dài, thầm nghĩ :" Vốn là một đám người quyền thế nhường nào, nhưng chỉ vì đi sai một bước mà luân lạc tới cảnh này, thật là đáng sợ."



Quay trở về Thiêm áp phòng, ông ta đem chuyện này bẩm báo cho đại nhân, Thẩm Mặc vẫn không may may biểu cảm nào, lạnh nhạt nói:

- Có phải Chấn Xuyên công cho rằng ta bức ép bọn họ quá tàn độc.



- Không giấu được đại nhân.

Quy Hữu Quang đã sợ Thẩm Mặc tới tận xương tủy rồi, nên có sao nói vậy, không dám giấu y:

- Ti chức lo, cho dù bọn họ khuất phục rồi, cũng sẽ có tâm bệnh.



- Ta vốn chẳng định để bọn chúng tâm phục khẩu phục.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Trăm năm qua, ưu đãi với sĩ phu đã quá mức rồi, làm bọn chúng trở nên tư lợi ích kỷ, ngu xuẩn ngang ngược, cho rằng vinh hoa phú quý của mình là điều hiển nhiên, nhưng chưa từng nghĩ phải có chút nghĩa vụ nào, phải gánh chút trách nhiệm nào! Đại Minh rơi vào cảnh ngày nay trách nhiệm chủ yếu là của bọn chúng.

Y siết chặt nắm đấm:

- Đám ngu xuẩn này, kéo không đi, đánh không lùi, phải cho chúng chút giáo huấn, bọn chúng mới hiểu tôn ti trên dưới.



Quy Hữu Quang cũng trở nên nghiêm túc, cả đời này ông ta thấy quá quen bộ mặt của quan viên, không hiểu tại sao những người đọc sách thánh hiền sau khi làm quan lại trở nên kiêu ngạo tham lam, không biết trung hiếu, ngược lại thành sâu mọt của quốc gia. Nghĩ tới đây, ông ta đem điều mà nghĩ mãi không ra câu trả lời hỏi Thẩm Mặc:

- Đại nhân, vì sao lại thế?



- Khoa cử hại người.

Thẩm Mặc trả lời chắc nịch:

- Đối với người thường mà nói, phải tích lũy ba đời, mưa thuận gió hòa, đời thứ tư mới có thể để một con cháu không lo việc sản xuất, chuyên môn đọc sách; cho dù là bản thân đại tộc, cũng phải hao tốn vô số tiền bạc mời danh sư, các sĩ tử phải mười mấy năm đèn sách, vứt bỏ tôn nghiêm, trải hết gian nan, mới vượt qua khảo thì làm người thành ma quỷ, kiếm được mũ ô sa. Chỉ cho rằng công danh là do gia tộc bỏ tiền bồi dưỡng, bản thân vất vả kiếm được, làm gì có chuyện cảm kích triều đình? Cho dù có ba nhiêu vinh hoa phú quý, quan cao tước lớn, thì cảm kích cũng chỉ là với gia tộc và bản thân mà thôi.

Nói tới đó cười lạnh:

- Có thể thấy dùng người như thế, vốn không thể hiện triều đình chiêu hiền đãi sĩ, mà triều đình lại hi vọng báo trung, hi vọng những kẻ này suy nghĩ cho dân, chẳng phải nằm mơ nói mộng sao?



- Vậy phải ứng phó ra sao?

Quy Hữu Quang mặt nặng nề nói.



- Cho bọn chúng một chậu nước lạnh để bọn chúng tỉnh táo lại.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Hiện giờ ta chỉ làm tới đó được thôi.

Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chánh, đó là điều cấm của y.



***

Tức là không ở vị trí đó, không làm việc ấy và không hiều về nó thì xin đừng chen vô



~~~~~



Sáng sớm ngày hôm sau, cửa còn chưa mở đã có mấy vị đại gia lặng lẽ tới cửa nha môn, chờ đợi cầu kiến. Đêm hôm qua bọn họ thương lượng rất lâu, cho rằng gặp phải vị phủ tôn cứng rắn như thế, ngoan ngoãn cúi đầu là hơn, nhưng quan trọng là tranh trước người khác, kiếm lấy cái công "hàng" này, để hưởng đãi ngộ khác nhau.



Nhưng người tới sớm nhất kia đến chẳng bao lâu, đã thấy cả một đám, đôi bên xấu hổ gật đầu với nhau.

- Đến rồi hả?



- Ừ đến rồi.

- Sớm quá nhỉ.

- Ông cũng đâu có muộn.

Rồi cúi đầu "đếm kiến".



Đợi tới khi nha môn mở cửa, các đại hộ hôm qua đã tới bảy tám phần, thậm chí Phan Thỏa bị cắn sứt tai hôm qua của quấn đầu , cúi gằm mặt theo lưng Bành Tỳ, hạ mình tới mức không hạ thêm được nữa.



Lần này gác cửa không làm khó bọn họ nữa, không những mời bọn họ tới nhị đường ngồi, còn mang trà lên, hỏi đã ăn sáng chưa. Bọn họ nôn ruột cả đêm, lại dậy thật sớm, làm gì có ai ăn sáng, nhưng vẫn phải khách khí nói:

- Ăn rồi, cám ơn...



Cùng với một tiếng "Phủ tôn đại nhân tới!" Không có bất kỳ ai chi huy các vị đại lão gia đồng loạt đứng dây, cúi đầu, vấn an, tỏ ra hết sức ngoan ngoãn.



Thẩm Mặc cũng không gây khó dễ gì, ngồi xuống chủ vị, rồi nói:

- Các vị ngồi xuống cả đi.



- Tạ ơn đại nhân.

Cả đám hoảng sợ nói, chỉ dám đặt một phần bốn cái mông lên ghế.
Thẩm Mặc vỗ tay cười nói:

- Nhưng chỉ riêng chí khí thôi thì không được, nếu như không có thật nhiều tiền thì làm sao để mở rộng quy mô?



- Đại nhân, chúng tôi hoàn toàn ủng hộ phương án chuyển nợ thành cổ phần.

Phan Thoại "một tai" hưng phấn nói:

- Số tiền phiếu khoán kia là tiền đầu tư, để cho bọn họ mở rộng.

Đám lão bản đại hộ không có ý kiến gì, thẩm nhủ :" Một đống nợ khó đòi chuyển biến thành cổ phần nhất định sẽ lãi lớn, chuyện tốt như thế tìm đâu ra được?



Phía bên thương hội cũng không có ý kiến gì, dù sao bọn họ là người mang nợ thua thiệt về lý, chuyện có thể xử lý như thế là tốt nhất rồi.. Bọn họ hiện giờ chỉ muốn trở về thật nhanh, mua đất mở rộng, xoa chân múa tay đợi mở thị bạc ti.



Nếu như mọi người không còn ý kiến gì nữa, vậy thì ký hợp đồng thôi, nhưng Bành Tỳ cầm bút lên đột nhiên bình tĩnh trở lại nói:

- Đại nhân, chuyện cổ phần này tất nhiên là rất tốt, nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, chúng tôi còn nợ một khoản lớn, phải làm sao đây.



- Nợ ba nhiêu?

Thẩm Mặc hòi.



- Bốn năm trăm vạn lượng bạc.

Bành Tỳ mặt đưa đám nói.



- Số tiền này để ta nghĩ cách.

Thẩm Mặc trầm ngâm nói:

- Nhưng cũng gi quyết theo phương thức đổi nợ thành cổ phần, các vị có đồng ý không?



- Như vậy thì tốt quá.

Bành Tỳ nói ngay:

- Nhưng hi vọng là người có thể tin được, ít nhất là người đại nhân tin tưởng tiếp thụ.



- Cái này không có vấn đề gì.

Thẩm Mặc gật đầu.



Ngày mùng 3 tháng 5 năm Gia Tĩnh thứ 36, là một ngày đáng để ghi nhớ, trong ngày hôm đó năm thương hội lớn , cùng với tiền trang , hiệu cầm đồ chủ yếu của Tô Châu, dưới sự chúc mừng của đồng tri Thẩm đại nhân, ký kết một hiệp nước vô cùng trọng đại, có địa vị cực cao trong lịch sử, đó là "hiệp ước tài chính Tô Châu."



Thứ nhất, các thương hội, hiệu cầm đồ, tiền trang tiến cử ra ủy giám sát chứng khoán mười tám người, đem tất cả phiếu khoán, dựa theo khả năng chi trả cùng tiền đồ phát triển của thương gia, phân định giá trị, xác định tổng số nợ mà mỗi thương gia phải gánh vác, rồi so với tổng giá trị tài sản, xác định thành số cổ phần cụ thể, công tác này phải hoàn thành trước ngày mùng 1 tháng 7.



Thứ hai, thành lập sở giai dịch chứng khoán Tô Châu, tất cả phiếu khoán được ủy ban chứng giám chấp nhận, đều có thể chuyển hóa thành cổ phần tương ứng ở sở chứng khoán, đồng thời giao dịch tự do trong sở chứng khoán, như thu mua, chuộc lại, chuyển nhượng .v..v..v.. Không thể bị can thiệp.



Thư ba, nếu như muốn phát hành cổ phiếu mới, cần phải liên tục có lãi trong ba năm, đồng thời phụ hợp với quy định tương ứng, bán ra ở sở chứng khoán.



Thứ tư, cổ phiếu các thương hiệu phát hành ra, là tiếp nhận quy định tương quan của hội giám sát, không được làm trái.



Cộng hết tất cả lại có mười tám điều, trình bảy hai khái niệm hoàn toàn mới "thành thành cổ" và "sở chứng khoán". Thẩm Mặc biết, kỳ thực điều luật mà y định ra thực sự rất là thô sơ, nhưng đó là điều y cố ý, bởi vì vào thời điểm này, dưới bối cảnh như thế, hạt giống mà y gieo mầm xuống, có thể mọc ra cây con ra sao, kết thành trái quả như thế nào y không dám xác định.



Cho nên y chỉ định ra phương hướng, còn để cho nó tự do phát triển, tin tưởng rằng với trí tuệ của người dân, chắc chắn nó sẽ tự hoàn thiện , chỉ có như thế mới có thể tìm được quy tắc thích hợp nhất, mà không phải là quy tắc y cưỡng ép ...



Thẩm Mặc không biết rằng, sở giao dịch chứng khoán do y sáng lập nên, so với sở chứng khoán ở Amsterdam Hà Lan thì sớm hơn năm mươi năm...



Thế là sở giao dịch chứng khoán sớm nhất thế giới được xuất hiện trong mơ ước tươi đẹp nhất của người dân, còn về phần tương lai nó có thể phá tan sóng gió tiến lên, hay là chìm nghỉm thì Thẩm Mặc cũng không biết, y tin rằng chuyện do người làm, rồi cầu trời cao phù hộ mà thôi.



Thậm chí y không tham gia vào yến hội chúc mừng, Thẩm Mặc trở về nha môn, y cần giải quyết một chuyện, đó là năm trăm vạn lượng bạc mà đám lão bản đại hộ thiếu.



- Đây là cơ hội ngàn năm có một, ta hi vọng chúng ta có thể nắm chắc được.

Trong thư phòng bí mật nhất, Thẩm Mặc nói với Nhược Hạm:

- Có một số thứ tự nắm trong tay mình thì yên tâm hơn.



- Nhưng chúng ta không có nhiều bạc như thế.

Nhược Hạm nói nhỏ:

- Thiếp cũng biết là cơ hội tốt, có điều trong cuộc mua bán vừa rồi, chúng ta chỉ kiếm được hai trăm vạn lượng, chúng ta không thể cứ vay cha mãi được chứ?