Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 416 : Mở rương báu
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
- Hai trăm vạn lượng? Nhiều vậy sao?
Thẩm Mặc cả kinh hỏi.
Sợ y hiểu lầm, Nhược Hạm lấy cuốn sổ ở trên bàn ra đưa cho y xem:
- Về sau tổng cộng phát hành một nghìn năm trăm lượng phiếu khoán, dựa theo ược hẹn ban đầu, phải khẩu trừ một phần mười, tức là 150 vạn lượng. Rồi thông qua số lương thực mà chàng kiếm được bán ra, cũng kiếm thêm được 50 vạn lượng nữa, những thứ này không có trong bất kỳ một loại sổ sách nào, không có chút sơ hở nào.
Nàng cười khoe hàm răng đẹp vô hạn:
- Số tiền này vốn chuẩn bị giữ lại để cuối năm cho chàng giao lên hoàng thượng.
- Thì ra là thế.
Thẩm Mặc giờ mới nhớ ra cuối năm nay còn phải giao cho Gia Tĩnh đế 200 vạn lượng bạc, không khỏi làu bàu:
- Phải nộp ra bao nhiêu tiền như thế, thật là xót.
Nhược Hạm cười chúm chím:
- Lão gia không cần lo, chỉ cần mở thị bạc ti thuận lợi, mấy chục cái 200 vạn cũng có thể kiếm lại được.
Thẩm Mặc ôm lấy vòng eo kiều thê, cười ha hả:
- Có nương tử tài thần thật là tốt.
- Người ta không thèm làm nương tử tài thần.
Nhược Hạm vặn mình phản kháng:
- Người ta là ngũ phẩm nghi nhân, mục tiêu tương lai là nhất phẩm phu nhân.
Nữ nhân thông minh đều biết thu bớt hào quang của mình, luôn đẩy trượng phu lên trên.
- Được được được, tướng công sẽ nỗ lực.
Thẩm Mặc cười:
- Lần này ủy khuất phu nhân rồi, khiến nàng phải làm bao nhiêu chuyện không muốn.
Nhược Hạm gật đầu như con gà nhỏ, còn dùng giọng mũi nũng nịu "ừ" một tiếng, biểu thị mình đúng là ủy khuất, y như cô bé con.
- Được rồi, được rồi, để bồi thường, ta dẫn nàng tới một chỗ rất hay, chơi cho thống khoái một ngày, được không nào.
Hai mắt Nhược Hạm cong lên như vầng trăng, hạnh phúc dụi mặt vào ngực y.
- Chúng ta là huynh đệ trong nhà, không giúp huynh đệ thì giúp bọn Hán gian kia à?
Hắn len lén gúp Thẩm Mặc hai lần, khi ở Tùng Giang hắn đem tin tức Lục Tích sẽ tới bái phỏng Từ gia truyền cho Thẩm Mặc, điều này làm y nghĩ sẵn đối sách vừa không đắc tội với Từ gia, lại chơi cho Lục gia một vố đau. Thứ hai là quan trọng nhất, Tào bang mua lương thực ở các nơi, mặc dù làm rất cẩn thận, nhưng không thể qua được cái mũi của Cẩm Y Vệ. Mà chuyện của Cẩm Y Vệ, nhiều năm qua đều sao lại chuyển cho Lục gia, đáng lý Lục Tích phải biết trước mới đúng, nếu như thế kẻ thắng lợi hôm nay có khả năng đảo ngược lại rồi.
Chính bởi vì Chu Thập Tam thông qua mấy tháng thanh trừ, cơ bản đã quét sạch những đặc vụ trước kia, khống chế hệ thống tình báo Tô Tùng trong tay, nên mới có thể đem tin tức tình báo trọng yếu thần không biết quỷ không hay hủy đi, khiến cho Lục gia quá dựa dẫm vào Cẩm Y vệ đã bại lớn.
Cho nên Thẩm Mặc nói công lão của hắn lớn nhất.
- Hai mươi vạn đấy, đừng chê ít.
Đều là người hiểu chuyện cả, không cần che giấu, Thẩm Mặc đưa cái bọc lớn cho Chu Thậm Tam:
- Gần đây, đệ cần dùng tiền, cho nên chỉ có để đưa huynh chừng này. Có điều huynh yên tâm, bất kể là làm gì, đều có một phần cố phần của huynh, dứt khoát là nhiều hơn khoản tiền này.
Chu Thập Tam nhận lấy, nhưng lấy ra hai vạn, nói:
- Nếu đã cần dùng tiền thì không cần đưa ta nữa, lấy hai vạn này chia cho đám con của ta là được.
Nói rồi trả lại cho Thẩm Mặc.
- Cầm đí.
Thẩm Mặc đẩy lại, cười mắng một tiếng:
- Chút tiền đó chỉ đủ tiêu vặt thì làm được việc gì?
- Ha ha ha, được được.
Chu Thập Tạp cười:
- Vậy thì ta cầm.
Liền nhét vào lòng, đồng thời lấy ra một phong thư, nói:
- Đại đô đốc gửi cho đệ.
Thẩm Mặc cau mày, nhận lấy định mở ra, nhưng Chu Thập Tam ngăn lại:
- Đây là thư tín cơ mật, chỉ được một mình huynh đệ xem thôi, hãy mang về rồi xem sau.
Thẩm Mặc gật gù, đút nó vào trong lòng, hỏi:
- Lục Tích hiện giờ ở đâu, huynh có biết không?