Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 417 : Tranh thủ được nửa ngày nhàn

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Ngày mùng 5 tháng 5, trời còn tờ mờ sáng Thẩm Mặc cùng hiền thê ngồi một chiếc thuyền nhỏ, lặng lẽ rời thành, từ trấn Phong Kiều qua hồ Độc Thự, tiến thẳng về phía đông nam qua Đại Giang, tới một tiểu trẩn phía tây nam huyện Côn Lôn, phòng óc hai bên sông ngày càng nhiều, lòng sông ngày càng hẹp, dường như sắp tới điểm đến rồi.



Tiểu trấn vùng sông nước mạng lưới sông ngòi dầy đặc, sát xung quanh đều là con thuyền nhỏ qua lại, Thẩm Mặc mặc một bộ trường sam lụa màu lam, tóc dùng một dải lụa buộc đơn giản, tay cầm quạt giấy, tay vịn lan can, nhàn nhã đứng ở mũi thuyền, ngâm:

- Tường phấn ngói ngọc kề đá xanh.

Cầu cong sông nhỏ nối với thành.

Bến tàu thuyền che thơ thấp thoáng.

Lầu trúc lan can biếc sóng xanh.

Cảnh sắc như như tranh cổ này, khiến kẻ thô tục như ta cũng biến thành người phong nhã rồi.



Nhược Hạm mặc váy hoa đạm nhã, một dải lụa hồng buộc quanh vòng eo hoàn mỹ, mái tóc mượt mà vấn cao gài lại bằng chiếc trâm gỗ đơn giản, cơn gió thổi qua khiến vài sợi tóc mai phiêu hốt, nghe Thẩm Mặc ngâm thơ, nàng khẽ nâng ngọc thủ, nhẹ nhàng vén những sợi tóc bám trên mặt, dung nhan vân thanh lệ, nhưng vòng eo thon thon, đồi ngực đầy đặn, khuôn mặt hồng hồng kiều diễm, hiển nhiên được ái tình mưa móc dư dật, phong tình thiếu phụ quyến rũ vô song, nhoẻn miệng cười :

- Thiệu Hưng chúng ta cũng không thua kém.



- Thiệu Hưng hay Tô Châu thì cũng thế.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Cả hai đều quá náo nhiệt, đi tới đâu cũng có tiếng đồng ầm ĩ điếc tai, làm người ta không tĩnh tâm lại , cảnh có đẹp đến đâu cũng uổng phí.



- Xem ra chí của phu nhân không đặt ở thắng cảnh sơn nước.

Nhược Hạm cười nói:

- Mà cảnh cuộc sống nhưng lại không có chút huyên náo, êm đềm, trong đời mà tách thế này.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Người hiểu ta là phu nhân đó.

Nói xong cười ha hả:

- Chua quá, chua quá.



Tiếng cười đột ngột phá tan cảnh thanh bình, chim bay dáo dác, ngư phu bên cạnh quay sang trách móc.



Thẩm Mặc cách thuyền chắp tay cười xin lỗi, người ngư phu không quen biết cũng cười, trong nụ cười lộ ra vẻ hào sảng. Lấy từ trong khoang thuyền lấy một thứ màu bạc ném lên thành đường cong ưu mỹ, Thiết Trụ đưa tay đón lấy thì ra là con cá Lư có tới năm cân.



Có qua không có lại không đúng lễ, Thẩm Mặc ném qua một đỉnh bạc nhỏ, ngư phu nhận lấy xem, bất giác mặt trầm xuống:

- Tặng công tử con cá ăn chơi thôi, không phải là muốn tiền.

Liền dùng hai tay đưa đĩnh bạc nặng tới hai lượng trả lại.



Thẩm Mặc sao có thể nhận chứ, cười bảo:

- Vị lão ca này, huynh cho ta cá, ta trả lại huynh tiền, rất công bằng hợp lý, nếu không cầm tiền, thì con cá này ta cũng không nhận được.



Ngư phu cười chất phác:

- Một con cá chẳng đáng là bao, sao gọi là công bằng cho được.



Thẩm Mặc cười ha hả:

- Lão ca đừng từ chối nữa, hay là thế này huynh dẫn chúng tôi dạo một vòng quanh trấn, tới trưa tìm một tửu lâu, chọn mấy món đặc sản, hai chúng tôi mời khách, được không?



- Vậy thì chiếm lợi lớn của công tử rồi.

Ngư phu vui vẻ nhận lấy nén bạc, rồi chèo thuyền đi trước dẫn đường, giọng vang vang hỏi:
Chưởng quầy kể tiếp:

- Hoàng đế ăn thấy rất ngon, liền hỏi ông ta: "Vạn Tam món ăn này khá lắm, tên nó là gì?" Thẩm Vạn Tam tất nhiên là không thể nói nói nó là "móng heo" được, như thế là phạm húy , vì thế liền vỗ đùi mình nói :" Đây là món móng Vạn Tam", vì thế mà từ đó trở đi nó có cái tên này.



Thường thường nghe ông ta kể tới đây, thực khách nơi này không ai là không cười ha hả, cho dù là người giữ kẽ nhất cũng sẽ khen một tiếng "Nhanh trí!".



Nhưng kỳ quái là hai vị khách này lại lộ vẻ bi ai, làm chưởng quầy tự giác nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng ngừng câu chuyện hỏi:

- Không quấy rầy hai vị nữa, mời hai vị nghe hát nhé.



Phu thê họ Thẩm lúc này mới nhìn thấy hai cha cha con hát dạo ôm đàn đã đợi sẵn ở bên kia rồi, liền không phản đối.



Thấy hai người ngầm đồng ý, một thiếu nữ tuổi chừng đôi tám đi tới trước bàn nhún eo thi lễ, cha nàng cầm sáo Tô Châu lên thổi, còn người con thì bắt đầu hắng giọng cất tiếng hát.



Thế nhưng nghe một lát Thẩm Mặc liền cau mày lại, mặc dù y không tinh thông âm luật cho lắm, nhưng cũng nghe ra giọng hát hàm chứa đầy nỗi bi thương ai oán ứ đọng không thể thổ lộ , khiến người ta nghe phải rơi lệ.



- Đừng hát nữa.

Vị chưởng quầy kia cũng nghe ra rồi, phẫn nộ đi tới đoạt lấy cây sáo của người cha, quát:

- Ta thương hại các ngươi mới cho các ngươi vào đây biểu diễn kiếm chút tiền, vậy mà các ngươi lại hát bài tang tóc như thế hả? Làm hỏng nhã hứng của công tử, cha con ngươi thật không biết tốt xấu.



Thấy cha con kia không ngừng dập đầu thỉnh tội, Thẩm Mặc thương hại lên tiếng:

- Chưởng quầy cũng không nên trách nữa, có câu tiếng ca là tiếng lòng, nếu nhưu trong lòng u uất thì bài hát có vui tươi tới đâu cúng trở nên sầu bi.



Nói rồi vẫy tay với người cha kia:

- Lão trượng, qua đây chúng ta nói chuyện.



Thấy công tử gia đã nói như thế, chưởng quầy tất nhiên không mắng chửi nữa, vỗ vai người cha :

- Còn không mau tới đi.



- Dạ, tiểu nhân tuân lệnh.

Người cha nơm nớp lo sợ cúi đầu đi tới.



Nữ nhân không ngồi cùng bàn với nam nhân lạ, Nhược Hạm cũng đứng dậy gọi tiểu cô nương kia:

- Nào, tiểu muội muội chúng ta qua bàn khác nói chuyện.

Tiểu cô nương kia vốn đang run bần bật, nhưng thấy Nhược Hạm đẹp như tiên, lại thân thiết, liền quân cả sợ hãi, ngoan ngoãn đi theo.



Thẩm Mặc bảo chưởng quầy lấy thêm cho ông già một bộ bát đũa, đích thân rót cho ông ta một chén Thập Nguyệt Bạch, cười nói:

- Lão trượng uống chén trà đỡ sợ, rồi ăn chút gì đó xong chúng ta thong thả nói chuyện.



Ông già được tôn trọng đâm sợ hai, dùng hai tay nhận lấy chén rượu, thấy Thẩm Mặc cười ôn hòa, liền ngửa cổ uống cạn, lau khóe mặt có chút cảm động nói:

- Công tử gia là người tốt, chút chuyện xúi quẩy của lão hán không nên lấy ra làm quấy nhiễu nhã hứng của công tử thì hơn.



Thẩm Mặc cười ha hả:

- Ông không biết rồi, ta có ngoại hiệu "không việc mà bận", thích nhất là quản việc không liên quan, ít sợ nhất là tự rước lấy phiền phức.