Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 420 : Hiếu tử thanh quan
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Hải Thụy mặc dù không sao tiếp nhận được lời nói của Thẩm Mặc, nhưng hắn cũng biết, lựa chọn của đối phương hợp với thực tế hơn, vì vậy không phản bác nữa.
Thẩm Mặc liền đưa mắt ra hiệu với Quy Hữu Quang, ông ta biết thời cơ đã tới:
- Đúng thế, Cương Phong, giống như chuyện khơi thông sông Tô Giang ta nói với ông, hiện giờ chúng ta đã có tiền rồi, nhưng đây là một công trình lớn , cần tới chục vạn dân phu, tiêu hao trăm vạn lượng bạc, lại thêm sắp mở cảng trao đổi tới nơi rồi, ba nha môn phải đồng tâm hợp lực, đại nhân đang lo hai vai có gánh hết được không, trong phủ liệu có loạn hết lên không đây.
Thấy Hải Thụy không lên tiếng, Quy Hữu Quang chỉ đành nói rõ hơn:
- Đại nhân muốn một lòng lo chuyện mở cảng, đem công trình sơ thông sông Ngô Giang giao cho hai ta, ông làm ủy viên trưởng, ta làm trợ thủ cho ông, hai ta bất kể như thế nào cũng phải làm tốt chuyện có lợi cho lê dân bách tính này.
- Được.
Hải Thụy gật đầu:
- Công việc này hạ quan tiếp nhận.
Nói xong nhận lấy kế hoạch thư, đút ngay vào ống tay áo, gọn gàng dứt khoát.
Không ngờ hắn lại đồng ý thống khoái như thế, làm những lời nói Quy Hữu Quang chuẩn bị trước phải nuốt ngược về, cổ họng lúng búng vài tiếng, cười ngượng nói:
- Được rồi, vậy ông chầm chậm xem.
Thẩm Mặc hỏi:
- Đây không phải là công việc nhẹ nhàng đâu, huynh có yêu cầu gì cứ thoải mái nói ra.
- Không có yêu cầu gì cả.
Hải Thụy lãnh đạm nói:
- Chỉ xin đại nhân cho phép những nạn nhân kia tham gia công trình, như thế bọn họ có được cái ăn nó bụng.
Nói tới đó thở dài sườn sượt:
- Bọn họ đã có rất nhiều người nhịn đói mấy ngày rồi, đây là đại sỉ nhục của người ăn bổng lộc như chúng ta.
Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang chỉ cười khan, hai người bọn họ không dám nói lung tung gì nữa, chẳng may khơi mào tranh luận thì chẳng phải chuốc bực vào thân sao?
Mà đó là điều chắc chắn.
Đàm luận cụ thế vào công trình một lúc, bất tri bất giác tới trưa, Hải mẫu ở ngoài gọi:
- Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện nào.
Thẩm Mặc gật đầu cười:
- Vãn bối đúng là đói rồi.
Hải Thụy dọn trà nước đi, một phụ nhân váy vải chưa gặp bao giờ cúi gằm mặt giúp Hải mẫu bê một cái bàn thấp vào phòng, chỉ thấy trên bàn xanh xanh đỏ đỏ, mười mấy thứ rau củ như củ cải, dưa leo, đậu nành, chỉ có một món mặt duy nhất là móng giò nấu đậu hủ, chính là cái móng giò mà y vừa mang tới. Một bữa cơm nhà nông thanh đạm chính cống.
Thấy phụ nhân đó cúi đầu xếp chén bát cho mình, Thẩm Mặc cười hỏi:
- Đây có phải là tẩu phu nhân không?
Phụ nhân kia lại càng cúi đầu thấp hơn, làm y cảm thấy mình hỏi quá đường đột.
- Hà hà, đúng là con dâu lão thân đấy, ít ra ngoài thiếu hiểu biết, đại nhân đừng trách.
Rồi nghiêm khắc nói với Hải phu nhân:
- Sao không trả lời đại nhân? Không có chút quy củ nào cả.
Phụ nhân vội nhún eo thi lễ với Thẩm Mặc, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Dân phụ ra mắt đại nhân.
Thẩm Mặc vội xua tay:
- Tẩu phu nhân không cần đa lễ.
Đưa tay sang bên cạnh, Quy Hữu Quang liền đặt một cái hôm vào tay y, Thẩm Mặt dùng hai tay đẩy tới trước mặt Hải phu nhân:
- Đây là lễ vật chuyết kinh chuẩn bị cho tẩu phu nhân và hai vị chất nữ, lần này nàng không thể tới nơi bái phỏng, nên rất tiếc, mời tẩu phu nhân và các chất nữ hôm khác tới phủ chơi, để chuyết kinh được khoản đãi.
Sau khi vào rồi mới biết, qua điều kiện bên ngoài chưa phải là được tuyển chọn, còn phải tiến hành bước nữa, kiểm tra thân thể.
Vừa tiến vào đại doanh, liền có quan binh lệnh người tham gia nhập ngũ cởi sạch y phục, xếp thành từng hàng, kiểm tra thân thể.
Những người què cụt chột mắt tất nhiên là không được, ngay cả người bình thường nếu quá gầy gò, hai mắt vô thần, mặt quá bóng bẩy, vóc dáng thấp lùn cũng bị loại ra, sau khi mặc áo vào bị cho về, đang làm gì về làm nấy.
- Thích tướng quân đúng là chú trọng quân pháp.
Quy Hữu Quang cảm thán:
- Bình thường người ta tuyển nữ tế cũng không tỉ mỉ như vậy.
- Im nào.
Thẩm Mặc nói:
- Trong quân doanh không được làm ồn.
"Ồ.." Quy Hữu Quang gật gù, đánh nuốt cảm khái vào bụng.
Dưới sự suất lĩnh của Thích Kế Quang, tiếp tục đi về phía trước, kiểm tra thân thể đã xong, cũng không cho mặc y phục, trực tiếp tiến vào bước tiếp theo. Chỉ thấy một đám đại lão gia trần chuống vác bao tải, bất chấp trym cò lông nhông vẫn chạy vòng quanh quân doanh.
Bên cạnh có quân sĩ cầm roi quát lớn:
- Chạy nhanh lên, đi vào đây chỉ có phụng lệnh hành sự, nếu như sợ rồi thì có thể ra ngoài.
Không một ai muốn nhận là mình sợ, ai nấy mệt thở hồng hộc như trâu, chẳng có một chút mỹ cảm nào.
Không muốn nhìn cảnh thô bỉ một đám nam nhân trần chuồng chạy bộ, Thẩm Mặc thu hồi ánh mắt lại, nói:
- Tại sao không để bọn họ mặc y phục chạy bộ?
- Đây cũng là một trong những bài kiểm tra.
Thích Kế Quang đáp:
- Xem xem bọn họ có tuân thủ mệnh lệnh vô điều kiện hay không.
Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Hay thật, té ra ngươi chiêu binh toàn hạng đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển."
Chỉ người vác bao tải chạy đủ năm vòng mới có tư cách ở lại, nếu không chạy hết, xin lỗi nhé, cho dù ngươi có mệt như chó chết cũng sẽ có người ném ngươi ra ngoài đúng như chó chết.
Tiếp đó còn trải qua tầng tầng tuyển chọn, tới hoàng hôn, tổng cộng có hai nghìn năm trăm người vinh quang nhập ngũ, trở thành thành viên dự bị của Thích gia quân.
Dưới ánh sáng sót lại của buổi chiều ta, Thích Kế Quan tập trung đám tân binh mặc quân phục mới tinh ở sân huấn luyện, nói với họ:
- Hôm nay, các ngươi tình nguyện tham gia bộ đội thủ bị thành Tô Châu ta, vào quân doanh này, có nghĩa là các ngươi không phải người dân thường nữa, mà là một người lính của Đại Minh ta, trung thành với hoàng thượng, là người lính nghe lệnh của Thích Kế Quang ta.
Nói tới đó giọng mang theo sát khí:
- Quân pháp nghiêm ngặt, các ngươi phải tuân thủ, nếu như không muốn thì ngay bây giờ cời quân phục ra thay đồ dân thường vào cút xéo.
Hắn cũng không nói quân pháp là gì, hiển nhiên không phải là vì muốn đuổi người, mà là vì tương lai bọn họ không còn gì để nói.
Đám tân binh không hiểu thâm ý của hắn, lần lượt lắc đầu:
- Chúng tôi nghe lệnh là được.
- Không được ồn ào.
Thích Kế Quang quát lớn:
- Niệm tình các ngươi mới phạm vào, hai mươi quân côn tạm thời gác lịa, nếu lần sau còn vi phạm, phạt cả hai tội.
Dáng vẻ uy nghiêm của hắn làm cả đám sợ câm như hến, không dám nói chuyện nữa.
- Mời phủ tôn đại nhân.
Thích Kế Quang hài lòng gật đầu, nghiêng người sang cung kính nói.