Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 421 : Thê tử và phiền não
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Thẩm Mặc đã đổi sang quan phục, nghiêm nghị lên đài, nở nụ cười nhẹ nói:
- Chư vị ta là quan địa phương của phủ Tô Châu, họ Thẩm tên Mặc, mọi người hẳn là nghe thấy tên ta rồi.
Cả đám sợ hãi nhìn Thích Kế Quang, không ai nào dám lên tiếng, làm Thẩm Mặc đang chờ đợi hò reo chào đón khá xấu hổ, quẹt mũi nói:
- Chuyện quân đội ta sẽ không xen vào, ta chỉ bảo đảm, các ngươi nghiêm túc huấn luyện, nghe lời Thích tướng quân, quân lương của các ngươi không thiếu một đồng.
Đám tân binh mặt mày kích động, nhưng nhìn thấy Thích Kế Quang vểnh râu trợn mắt, không dám lên tiếng.
Nói mà không có ai hưởng ứng thì còn thú vị gì nữa? Thẩm Mặc nói qua loa hai ba câu liền chuyển quyền phát biểu cho Thích Kế Quang.
Thích Kế Quang đi tới trước đài, giọng trầm vang:
- Các ngươi đều nghe thấy đại nhân nói rồi đấy, từ ngày các ngươi làm lính là có tiền để tiêu, cho dù là xông pha mưa gió hay khoanh tay ngồi chơi, cũng không thiếu cơm ngày ba bữa. Nhưng các ngươi phải nhớ, ngân lượng đều là quan phủ thu trên người dân, đều do phủ tôn tiết kiệm chi tiêu cấp cho các ngươi. Các ngươi quá nửa là từ phía bắc chạy loạn tới, chắc chắn đã chịu đủ cái khổ thiếu thốn rồi. Cho dù là năm xưa làm ruộng cũng phải thức khuya dậy sớm, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mồ hôi tưới ruộng mới kiếm ra lương thực mà ăn. Nếu như gặp phải nạn châu chấu, thu hoạch cả năm sẽ tan thành bong bóng, cả nhà các ngươi phải chịu đói, hiện giờ không cần các ngươi làm đồng, quan phủ nuôi không cả nhả các ngươi mấy năm, chẳng qua chỉ hi vọng các ngươi khi địch đến, có thể kháng cự một phen, nếu thường ngày các ngươi không chịu huấn luyện, chiến đấu giết địch thì nuôi lũ ngu xuẩn các ngươi có tác dụng gì?
Lời này nói chắc nịch, nhưng Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang rất hoài nghi, nếu như có thể cầm tiền rồi làm việc thì pháp luật còn để làm gì? Đồng thời bọn họ hơi hiểu ra vì sao Thích Kế Quang không muốn chiêu mộ người giảo hoạt trong thành rồi.
Người dân nông thôn nghe lời lại dễ lừa gạt, chắc chắn là hắn nghĩ như thế.
Sau khi phát biểu xong, Thích Kế Quang đem đám tân binh còn u u mê mê, chi thành mười đội, sau đó mệnh lệnh cho binh lính ký cựu đem mười đội này đi ăn cơm, ngày mai chính thức thao luyện.
Nhìn đám tân binh lộn xộn rời khỏi sân huấn luyện, Quy Hữu Quang không khỏi lo lắng hỏi:
- Thích tướng quân nói tất nhiên là rất hay, nhưng bọn họ nghe có hiểu được không?
Thích Kế Quang cười :
- Mạt tướng cũng chẳng hi vọng bọn chúng có thể hiểu được, chỉ cần biết những lời này hôm nay mạt tướng đã nói là được.
Rồi đặt tay lên chuôi kiếm cười ha hả:
- Chấn Xuyên công chắc còn chưa biết, năm xưa trong một gian nhà cỏ ở sau Long Sơn Chiết Giang, mạt tướng cùng phủ tôn đại nhân vất vả suy nghĩ hơn mười ngày mới mày mò được bộ "Luyện binh đạp pháp", bất kể là tròn hay méo, dài hay ngắn, tất cả đều có thể luyện thành cùng một dạng.
Quy Hữu Quang tò mò hỏi:
- Ồ cái luyện binh đại pháp này ra sao? Có thể nói nghe một chút được không?
- Chúng ta vừa đi vừa nói.
Thích Kế Quang mời:
- Tiện nội biết hôm nay hai vị đại nhân sẽ tới, nói bất kể thế nào cũng phải mời hai vị tới nhà chơi.
- Vậy thì phải nhanh lên.
Thẩm Mặc thúc giục:
- Cửa thành sắp đóng rồi.
Ba người liền lên xe ngựa, quất roi tăng tốc về thành Tô Châu, vừa khéo vào thành trước khi đóng cửa.
Nhà của Thích Kế Quang ở sát vách với phủ nha, Thẩm Mặc đích thân ra chỉ thị, Vương Dụng Cấp ra mặt cho thuê phòng, đồ tốt giá rẻ, nửa thuê nửa tặng.
Khi tới nơi trời đã tối hẳn, Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang đều bảo tùy tùng nói với người nhà không cần đợi dùng cơm nữa.
Thích Kế Quang đề nghị:
- Hay là thế này, nếu là gia yến, vậy thì mời cả đệ muội và tẩu tử cùng tới đi, để ba người làm quen với nhau, tương lại có người nói chuyện giải khuây, không làm phiền nam nhâu chúng ta.
Hán tử Sơn Đông luôn có phần hào sảng.
Thẩm Mặc và Quy Hữu Quang cũng thấy rất hay, liền bảo tùy tùng làm như thế.
Ba người nói cười đi vào viện tử, Thích Kế Quang liền lớn giọng gọi:
- Phu nhân, mau mau ra đây, phủ tôn đại nhân và Chấn Xuyên tiên sinh tới rồi.
Cánh cửa nhà bếp mở ra, một nữ tử cao lớn hông đeo tạp dề xuất hiện, nhớ ánh lửa nhà bếp thấy được dung mạo nàng rất đẹp, vóc người cũng không tệ, chỉ có điều quá cao... Thẩm Mặc thấy nàng cao không kém mình bao nhiêu, "Lục Tích" đã khá cao rồi, không ngờ rằng Thích phu nhân còn cao hơn, phải xấp xỉ Thích Kế Quang.
- Huấn luyện không đủ hay là ra trận sợ chết?
Quy Hữu Quang hỏi.
- Đều không phải.
Thích Kế Quang nhìn Thẩm Mặc hỏi:
- Đại nhân có còn nhớ nhóm binh sĩ đầu tiên Hồ bộ đường cấp cho mạt tướng có nguồn gốc ra sao không?
- Ba nghìn người, một nửa là lính Xử Châu, một nửa là lính Thiệu Hưng.
Thẩm Mặc gật đầu.
- Đại nhân nhớ rất kỹ.
Thích Kế Quang khen một câu:
- Thông qua thời gian dài tiếp xúc, mạt tướng phát hiện ra, có một số thứ trong bản chất, dù huấn luyện thế nào cũng không thay đổi được, ví dụ như lính Xử Châu, đánh trận như mãnh hổ xuống núi, ngay cả Oa thật cũng không phải là đối thủ.
- Như vậy chẳng phải là rất tốt sao?
- Nhưng bọn họ cũng có một thói quen rất không hay.
Thích Kế Quang buồn bực nói:
- Đó là chưa bao giờ đánh trận không rõ ràng, nếu như cho rằng không thể đánh, thì mạt tướng có uy hiếp dụ dỗ ra sao cũng vô dụng.
Nói rồi gập ngón tay đến:
- Ví như tình hình địch không rõ, không đánh; thực lực chênh lệnh, không đánh; gặp phải bộ đội trực hệ của Từ Hải và Tân Ngũ Lang không đánh ... Hai cái đầu còn có thể cố gắng thỏa mãn bọn họ, nhưng điều thứ ba ... Đại nhân nói xem thế thì còn nuôi bọn họ làm cái gì?
- Nguyên Kính lão đệ, đó là lão đệ sai lầm rồi.
Quy Hữu Quang cười, vừa rồi nói đúng làm lòng tin của ông ta tăng vọt, chuẩn bị ý kiến lần nữa.
Thẩm Mặc và Thích Kế Quang lắng nghe cao kiến, Quy Hữu Quang tự tin nói :
- Có câu dân có thể sai khiến nhưng không thể cho họ hiểu, đối với quân sĩ đạo lý cũng tương tự, lão đệ phải nói với bọn chúng, chỉ huy tác chiến là việc của lão đệ, cấm chỉ bọn chúng hỏi lung tung, chỉ chuyên tâm đánh trận là được.
Cười hỏi:
- Cách này thế nào?
Thích Kế Quang thực sự rất muốn biểu dương ông ta, nhưng cười không ra nổi, chỉ đành nói thật:
- Lính Xử Châu không chịu điều này đâu, nếu như bọn họ không hiểu tình hình thì sẽ không tham gia chiến đấu, nếu như mạt tướng lừa bọn họ, cố ý nói khó khăn ít hơn, bọn họ một khi phát hiện ra chân tướng sẽ thoát khỏi chiến đấu tức khác, cho dù là trong kịch chiến, hơn nữa trong tác chiến tiếp theo sẽ phái thám tử của bản thân ra, không còn tin lời mạt tướng nữa.
Nhìn dáng vẻ hối hận không kịp của Thích tướng quân, hiển nhiên là đã thất tín với lính Xử Châu rồi.
Té ra lính Xử Châu có cái tính này, Quy Hữu Quang tức thì không biết nói gì.
- Vậy lính Thiệu Hưng thì sao?
Thẩm Mặc rất hứng thú với vấn đề này.
- Lính Thiệu Hưng không có tính tự chủ mạnh như thế, bảo bọn họ đánh thế nào thì bọn họ đánh thế đó, hơn nữa, hành quân vác nồi, hạ trại lắp rào, làm việc khổ cực cũng không chút oán trách gì.
- Xem ra vẫn là lính Thiệu Hưng ta tốt nhất.
Thẩm Mặc tự hào.
- Đại nhân thứ cho mạt tướng nói thẳng, nếu cho mạt tướng chọn, thì thả lấy hết lính Xử Châu còn hơn.
- Vì sao?
Thẩm Mặc không hiểu chút nào:
- Chẳng lẽ yêu cầu còn nhiều hơn so với lính Xử Châu?
- Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là như thế.
Thích Kế Quang cười khổ:
- Lính Xử Châu ít nhất còn có lúc đánh những trận khó, nhưng lính Thiệu Hưng thì chỉ tát nước theo mưa... Địch tấn công là bọn họ rút lui, địch rút lui thì bọn họ truy kích, nếu như địch bất động thì bọn họ đứng đằng xa ngó, người ta dừng bao lâu, bọn họ ngó bấy lâu. Tóm lại là vào lúc cần là không thể trông cậy được.