Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 428 : Hải Thụy phản kích

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Tống Sĩ Kiệt trong lòng giật đánh thót, biết rằng mưu mô hôm qua bị đối phương dự kiến trước rồi, nên bắt ngay tại trận! Từ Ngũ thầm kêu may mắn :" May mà hôm qua mình không tự đi.”



- Có điều chuyện này thật là kỳ quặc.

Hải Thụy chậm rãi nói:

- Sao ngày hôm qua ta nói khai quan nghiệm thi, nửa đêm có người đào phần mộ Ngụy gia.



- Chắc là trùng hợp.

Tống Sĩ Kiệt cười khan.



- Trùng hợp? Thế này thì quá là trùng hợp rồi, một vụ án lấy đâu ra nhiều trùng hợp như vậy?

Hải Thụy trầm giọng nói:

- Đây rõ ràng là có kẻ ý đồ cản trở khai quan, che giấu chân tướng sự thực!

Nói rồi vỗ mạnh đường mộc:

- Đám trộm mộ các ngươi, ai ở đằng sau sai khiến các ngươi.



Đám trộm mộ có chút do dự, liền nghe Hải Thụy vỗ đường mộc cái nữa, uy hiếp:

- Bản quan kém kiên nhẫn, nếu không khai đúng sự thực, đành dùng hình thôi.



Tức thì có nha dịch hùng hổ xông tới, bày đủ các loại dụng cụ tra tấn trước mặt đám trộm mộ.



- Dùng hình.

Hải Thụy không cho bọn chúng chút cơ hội nào, hạ lệnh ngay.



Ai hi vọng đám trộm mộ có tín nghĩa được? Ba gậy đánh xuống, mấy tên trộm mộ khai nhận, có người thuê bọn chúng làm.



- Kẻ nào?



- Hắn?

Đám trộm một chỉ vào một trên trong nhóm:

- Chính là hắn dẫn bọn tiểu nhân tới, hắn chỉ rõ phần mộ muốn dời, nhưng không ngờ bị bắt ngay tại chỗ.



Đám đông đồng loạt nhìn sang tên gia hỏa mặt xám như tro tàn, Hải Thụy mắt tinh trí như tốt, không lâu liền cười lạnh:

- Hôm qua ngươi tới cùng Từ Ngũ.



Kẻ kia giật nảy mình:

- Không phải, tiểu nhân tới xem náo nhiệt! Hôm qua tiểu nhân nghe xong, biết hôm nay sẽ khai quan nghiệm thi, không chịu nổi tò mò muốn xem xem bên trong rốt cuộc là cái gì?



- Ồ, hắn là như thế à?

Hải Thụy đem ánh mắt chuyển sang mấy tên trộm mộ kia:

- Dựa theo Đại Minh Luật, phàm kẻ đào phần mộ, khai quan thấy xác, treo cổ; kẻ chưa mở tới quan quách, đánh một trăm trượng, đầy ba năm. Nếu như các ngươi không nói thật, vậy bản quan cho các ngươi được toại nguyện; nếu như khai thật, bản quan có thể xử nhẹ, không truy cứu tội lỗi cũ nữa.



Đám trộm mộ bị hắn dụ dỗ như thế, liền ta phụ người không để người phụ ta, liền mồm năm miệng mười nói:

- Đại nhân, chuyện không phải như vậy đâu, là do hắn muốn chúng tôi mở quan tài xong, hủy xác xóa dấu vết.



- Ồ...

Hải Thụy nhìn sang tên kia:

- Ngươi nói sao nhỉ?



- Bọn chúng ngậm phân phun người!

Kẻ đó tất nhiên không thừa nhận.



- Không sao.

Hải Thụy cười nhạt:

- Chỉ bằng vào cái tột tổ chức đào mộ, có thể đánh một trăm trượng, đầy ba năm rồi.

Tiếp đó mặt biến đổi, ném ra một tấm thẻ lệnh:

- Đánh.



Nha dịch trái phải đồng thời quát lên, ấn kẻ kia xuống đất, vung thủy hỏa côn to như cổ tay lên, bùm bụp đánh xuống. Những cái gậy đó đánh vào chỗ thịt mềm, vài cái thôi là đù khiến người ta thở không ra hơi.



Kẻ đó chịu được mấy gậy đã gào lên thảm thiết:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiểu nhân khai ... Tiểu nhân tên là Hứa Phát, là gia đinh của Ngũ gia... Tiểu nhân, phung lệnh làm việc, không thể tự làm chủ, mong đại lão gia thứ thội.



- Phụng lệnh của ai?

Hải Thủy trầm giọng hỏi.



- Ngũ gia, à, không, Từ Ngũ.
- Các ngươi báo cho toàn huyện biết, bắt đầu từ ngày hôm nay, huyện nha Côn Sơn mở cửa nhận cáo trạng.

Hải Thụy cao giọng tuyên bố:

- Phàm là người có oan khuất bất bình là có thể tới cáo trạng, các ngươi không được đe nẹt, không được dọa dẫm, nếu kẻ nào làm trái, thì vào đại lao làm bạn với những kẻ kia.



Cả đám dạ ran.



Hải Thụy nhìn một vòng mới phát hiện ra tên trạng sư Tống Sĩ Kiệt vẫn đang bị bịt miệng đè dưới đất, liền lệnh người thả hắn ra.



Vừa mới được buông tha, Tống Sĩ Kiện vội vàng nói:

- Đại lão gia, trạng sư là nghê nuôi gia đình của tiểu nhân, có người trả tiền, bảo tiểu nhân giúp biện giải, tiểu nhân có thể không làm sao? Không làm thì chết đói. Nhưng bọn chúng phạm tội có liên quan gì tới tiểu nhân chứ.



- Khéo miệng cãi cùn.

Hải Thụy cười lạnh:

- Ngươi rõ ràng là biết những kẻ này phạm pháp, nhưng vẫn cứ tiếp tay cho giặc, bịa đặt ra những lời dối trá, dốc toàn lực giúp thoát tội cho bọn chúng, ý đó cho bọn chúng thoát khỏi chế tài của quốc pháp, không phải là đồng mưu bao che là cái gì?



- Nhưng Đại Minh Luật không quy định đi kiện thay người khác là cùng tội với người đó.

Tồng Sĩ Kiệt vẫn cãi cố:

- Hơn nữa tiển nhân là sinh viên thực sự, đại nhân có thể đi tra, không có chút giả dối nào.



- Đừng có cho rằng có thân phận tú tài là bản quan không trị tội của ngươi được.

Hải Thụy cười lạnh:

- Ta có thể giao ngươi cho nguyên quán, bảo ngươi "phậm hạnh không đoan chính, không tu dưỡng học hành", khai trừ học tịch của ngươi.

Nói rồi vỗ bàn xử án quát:

- Đại minh mặt dù không viết xử trí kẻ kiện cáo thay người khác, nhưng ta có thể lấy tội danh "bao che cho chủ mưu" định cùng tột, dựa vào phán quyết của Từ Ngũ để định tội ngươi! Lần này hắn chết chắc rồi, dù ngươi không chết, cũng sẽ bị đánh trăm gậy, đầy ba nghìn dặm, vĩnh viễn không tha về.



Tống Sĩ Kiệt biết lần này thua rồi, gặp phải huyện thái gia còn hiểu luật pháp, vận dụng luật pháp thuần thục hơn cả mình, mình đúng là cá nằm trên thớt, cho dù còn có thể giãy dụa, nhưng không thoát khỏi vận mệnh bị giết mổ.



Nghĩ rõ điều này, hắn cười khổ một tiếng, không tự biện hộ nữa, nói:

- Lần này rơi vào trong tay đại nhân, chỉ đành tùy ngài xử trí thôi.



Hải Thụy thấy hắn thẳng thắn như thế, ít nhất lỗi lạc hơn đám Từ Ngũ một chút, ác cảm trong lòng giảm đi, huống hồ kẻ này còn có chỗ dùng tới, liền chậm rãi nói:

- Kỳ thực với ngươi, phán xử hay không đều được cả.



- Ý đại nhân là sao?

Tống Sĩ Kiệt hỏi.



- Nếu như ngươi hợp tác với quan phủ, ta sẽ bỏ qua cho chuyện cũ.

Hải Thụy nghiêm giọng:

- Nếu không sẽ trừng phạt nghiêm khắc, ngươi lựa chọn thế nào?



- Học sinh còn có thể lựa chọn sao?

Khóe miệng Tống Sĩ Kiệt nhếch lên nụ cười khổ:

- Toàn bộ nghe theo ý đại nhân.



- Rất tốt.

Hải Thụy gật đầu:

- Ngươi ghé tai lại đây.



Tống Sĩ Kiệt không còn cách nào khác tuân lệnh đi tới, nghe Hải Thụy căn dặn, không ngờ còn cười rộ lên:

- Đại nhân yên tâm, đó là sở trường của học sinh.



Thì ra Hải Thụy muốn hắn làm thư bạn trong nha môn, viết cáo trạng miễn phí cho người dân, gặp phải vụ án khó quyết, đi kiện giúp người dân, phải giúp cho người dân mồm miệng chậm chạp không bị thua thiệt về mặt lời nói.



~~~~~~



Rất nhanh người dân Côn Sơn chạy đi lan truyền cho nhau, "Hải Thanh Thiên" chuyên làm chủ cho dân, chuyên trừng trị các loại ác ôn. Tức thì người tới huyện nha cáo trạng xếp thành hàng dài.



Hải Thụy dùng tinh lực siêu nhân của mình, xem xét kỹ từng tờ cáo trạng, nhất là những tờ "cưỡng chiếm ruộng đất, cướp bóc tài sản, gây ra án mạng", tờ nào cũng cáo trạng Côn Sơn Ngũ Hồ. Có thể nói với người dân Côn Sơn, Ngũ Hộ gây họa còn quá cả thiên tai.



Trong đó Tống Sĩ Kiệt giúp sức không ít, hắn xưa nay cầm tiền giải nạn thay cho người khác, tự trào lương tâm bị chó ăn mất rồi. Hiện giờ lại có cơ hội giúp người dân sáng tỏ oan khuất, đấu lại ác ôn, mặc dù không thu được tiền tài, nhưng có được sự "tôn kính" chưa từng có.



Khi nhìn thấy người được hắn trợ giúp dành thắng lợi, khấu đầu tạ ơn, Tống Sĩ Kiệt cảm thấy, cảm giác này thật là sướng con mẹ nó, ngàn vàng chẳng đổi được.



Thế là hắn lập chí tẩy rửa lại linh hồn, giúp người nghèo đi kiện, giãi bày oan khuất, không làm chuyện xấu táng tận lương tâm sinh khiến con trai không có lỗ đít kia nữa.