Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 429 : Câu trả lời
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Đã là tháng bảy đổ lửa, ban ngày mùa hạ nóng nực khó chịu, ngay cả ếch nhái cũng phải trốn đi, chỉ có ve còn đang kêu ra rả suốt ngày : "Nóng quá, nóng quá ..."
Trong hậu viện phủ nha Tô Châu, có một cái hồ nhỏ nở đầy hoa sen, bên hồ có một cái đình, che chắn ánh mặt trời gay gắp, cấp cho người trong đình bóng râm mát mẻ.
Ngồi trong đình là ai? Thái thú Tô Châu chứ ai. Chỉ thấy Thẩm Mặc mặc áo lụa trắng mỏng, lười nhác nằm trên ghế, trên bàn nhỏ bên cạnh, bày trà, còn có chút hoa quả; trong tay cầm một cuốn sách cổ, ánh mắt nhìn vào cần câu phía trước, đang quan sát xem có cá cắn câu hay không.
Nhưng khi có cá không chịu nổi ăn mồi câu, gợn lên những đợt sóng lăn tăn, Thẩm Mặc vẫn chẳng có phản ứng gì. Tới tận khi mồi bị ăn hết, sóng cũng tan sạch, Thẩm Mặc vẫn ngồi đó như tượng đất, không biết nghĩ gì tới xuất thần.
Nhu Nương đứng ở sau lưng, cũng như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, quạt cho y chầm chậm mà đều đặn. Thời gian qua, Thẩm Mặc chẳng hiểu sao thường xuyên thất thần, tình hình này ngay cả Nhu Nương cũng không lạ gì nữa, nhưng luôn thương y vô cùng.
Cả hai đang ngồi ngây ra, tới Nhược Hạm từ xa đi tới cũng không biết. Đến bên cạnh Nhu Nương, thấy hai người vẫn ai nấy ngồi ngẩn ngơ, trong lòng Nhược Hạm nổi tính tính nghich, "òa" một tiếng bên tai Nhu Nương, hỏi:
- Nghĩ cái gì đấy?
Nhu Nương bị hù tới rơi cả quạt, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hai tay ôm lấy ngực, nói:
- Thế nào cũng có ngày bị phu nhân hù chết.
Thẩm Mặc cũng quay sang, uể oải liếc nhìn Nhược Hạm một cái nói:
- Hôm nay xong việc sớm như vậy sao?
Nhược Hạm cười đi tới nói:
- Sở giao dịch và hiệu đổi tiền đã đi vào quỹ đạo chính quy, tất nhiên là ít việc rồi.
- Tốt lắm, nàng vất vả rồi.
Thẩm Mặc vẫn cứ để hồn vía đâu đâu.
Thấy dáng vẻ thiếu tinh thần của y, Nhược Hạm khẽ cau mày, đưa mắt cho Nhu Nương.
Nhu Nương hiểu ý gật đầu, khẽ nói:
- Nô tỳ đi xem xem cơm trưa đã xong chưa.
- Ừ đi đi.
Nhược Hạm gật đầu, Nhu Nương liền cáo từ.
Trong đình chỉ còn lại phu thê với nhau, Nhược Hạm không khách khí nữa, ngồi luôn xuống bên cạnh Thẩm Mặc mỉm cười nhìn y.
Thẩm Mặc tránh ánh mắt của thê tử, ho khan mấy tiếng:
- Có phải là không quen đâu, làm gì mà mà nhìn chằm chằm thế.
- Đúng là có chút không quen.
Nhược Hạm cười duyên, đưa tay vuốt má y:
- Phu quân của thiếp xưa nay luôn tràn trề tự tin, là nam tử hán "dù cho thiên quân vạn mã, ta cũng dũng cảm tiến lên, quyết không chùn bước".
- Ha ha ha...
Thẩm Mặc nhẹ nhàng ôm lấy eo mềm của phu nhân, cười nói:
- Ý nàng nói, cho dù toàn thiên hạ đều cho rằng ta sai, thì ta vẫn kiên trì mình đúng, phải không?
- Không phải thế đâu nhé.
Nhược Hạm cười khúc khích:
- Phu nhân đừng hiểu sai.
- Kỳ thực ta sai thật rồi.
Thẩm Mặc đột nhiên khẽ buông một tiếng thở dài, sắc mặt trở nên trầm tĩnh:
- Cho nên tất cả không liên quan gì tới đại nhân, ngài cũng không phải khó ăn nói trước lệnh sư rồi.
Nghe Hải Thụy nói xong, Thẩm Mặc sửng sốt, y ngàn vạn lần không thể ngờ, Hải Thụy thiết diện vô tình lại suy nghĩ cho mình.
Ngây ra hồi lâu y mới tỉnh lại hỏi:
- Ngươi muốn nhận lấy toàn bộ trách nhiệm sao?
- Vâng.
Hải Thụy gật đầu:
- Ai làm thì người nấy chịu, Hải mỗ tuyệt đối không để liên lụy tới đại nhân.
- Vì sao?
Thẩm Mặc mắt lay động nhìn hắn.
- Vì đại nhân không thể xuất quân chưa thắng đã đã bị chìm thuyền.
Hải Thụy trầm giọng nói:
- Tài chính của Đại Minh ta đã gần như rơi vào tuyệt cảnh, chỉ riêng dựa vào đất đai không thể gánh vác được chi tiêu quá lớn, cần phải tìm lấy nguồn thu khác cho nhà nước rồi.
Hắn chắp tay với Thẩm Mặc:
- Thị bạc ti của đại nhân có thể biến vật vô dụng trong nước, đổi lấy vàng bạc của nước ngoài. Hơn nữa lại nhiễu dân ít nhất, hơn hẳn lập nên hạng thuế má khác, vơ vét của cải người dân.
- Ngươi kỳ vọng vào ta cao quá đấy nhỉ.
Thẩm Mặc bật cười.
- Hạ quan tin rằng đại nhân có thể làm được, cũng xin đại nhân nhất định làm được.
Nói tới đó mặt tỏ ra đau đớn:
- Hạ quan khi làm cái chức huyện lệnh này, liền có thể tra duyệt lịch sử tài chính Đại Minh. Phát hiện ra Cùng là thu thuế hạ thu, thời thái tổ có thể thu được 2400 vạn lượng, 500 vạn thạch ngũ cốc. Nhưng hiện giờ sụt giảm tới còn 800 vạn lượng, 400 vạn thạch ngũ cốc. Vì sao thiên hạ tiếp nổi hơn ntrăm năm, không ngừng khai hoang mở rộng canh tác, thuế thu lại bằng có một phần ba trước kia.
Thẩm Mặc im lặng, Hải Thụy khảng khái nói:
- Là bởi vì ruộng đất cuồn cuộn chảy vào trong tay đám vương hầu quỳ tộc, nhưng kẻ này một mặt không phải đóng thuế, lại còn được quốc gia nuôi dưỡng. Như thế thu nhập quốc khó giảm mạnh, chi tiêu lại tăng vọt. Chỉ riêng mục gạo lộc của hoàng tộc, đã tăng lên so với ngày đầu lập quốc mưới lần. Thái tổ có hai mươi sáu người con trai, qua nhiều đời sinh sôi nảy nở, tới giờ theo ghi chép của hoàng tộc, đã có hơn hai vạn tám ngàn vị, những người này đều được triều đình phụng dưỡng. Mà hiện giờ phú thuế triều đình mỗi năm một sụt giảm, mỗi năm nửa thuế má là để nuôi dưỡng bọn họ.
- Thêm vào số lượng quan viên ngày một phình to, biên cương nam bắc họa loạn ngày càng sâu, quân phí tăng vọt, triều Gia Tĩnh ta thu không đủ bù chi, mỗi năm thiếu hụt bốn trăm vạn. Nếu như để cho cái lỗ này ngày càng lớn, ngày tài chính Đại Minh ta sụp đổ không xa nữa. Tới khi ấy không cần giặc Oa, Yêm Đáp xâm nhập, người dân đã tự dựng cờ nổi dậy thay đổi triều đại rồi.
- Cho nên đại nhân ngàn vạn lần phải làm cho thị bạc ti thật phát đạt, để Đại Minh triều có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất này.
Hải Thụy chắp tay vái Thẩm Mặc thật sâu:
- Hạ quan tin rằng, chỉ cần qua thời gian này, thế nào cũng có bậc hiền thánh một lòng vì nước, tùy bệnh bốc thuốc, khiến bệnh trầm kha của Đại Minh tan hết, chấn hưng trở lại.
- Vậy thì ngươi muốn làm gì?
Thẩm Mặc thầm nghĩ :"Sao ta nghe như là gửi gắm con côi vậy."
- Thuộc hạ đương nhiên phải đi lĩnh tội rồi.
Hải Thụy nói hết sức hiển nhiên:
- Từ các lão chắc chắn không tha cho hạ quan, bất kể là chặt đầu hay lưu vong, hạ quan đều sẵn lòng đón nhận.
- Ha ha ha, Hải Cương Phong ngươi muốn làm anh hùng à..
Thẩm Mặc đột nhiên cười lớn:
- Cũng phải xem người ta có cho ngươi cơ hội không chứ, đừng có xem thường một vị các lão nhé.
Y đi tới vỗ vai hắn:
- Chúc mừng đi, hai ta sắp thăng quan tiến chức rồi.
- Hả?
Hải Thụy ngớ người.