Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 430 : Làm khó

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


- Ngươi chớ nên không tin.

Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Con người Từ các lão ra sao ta rõ hơn ngươi, cho dù trong lòng ông ta hận không thể giết chúng ta cũng sẽ không phát tác ngay. Ngược lại, ông ta sẽ nghĩ cách để chúng ta thăng quan, để người ta biết, ông ta lấy đức báo oán ra sao, công tư phân minh ra sao.



- Thì ra là thế.

Hải Thụy nói:

- Xem ra hạ quan lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Luận về nhận thức về nhân vật thượng tầng, hiển nhiên là hắn còn quá non.



Thẩm Mặc lắc đầu:

- Có câu tái ông thất mã, chưa chắc là họa. Thăng quan rồi cũng không phải là chuyện tốt.



- Ý đại nhân là ?

Dù sao Hải Thụy cũng là kẻ thông minh, thoáng cái đã hiểu ra:

- Ông ta sẽ ngoài thăng trong giáng, hoặc là thăng chức trước, sau đó mới giáng?



- Không nói cái này nữa, hiểu ở trong lòng là được.

Thẩm Mặc phất tay:

- Ngươi là thuộc hạ của ta, nếu như không phạm sai lầm, ta tất nhiên sẽ bảo vệ ngươi, nếu như chút năng lực đó cũng không có thì ta không xứng với cái chức cấp trên này .



- Vậy Chúc huyện lệnh ...

Hải Thụy hỏi.



- Vấn đề của hắn ngươi không cần bận tâm.

Thẩm Mặc khôi phục lại uy nghi cấp trên, lệnh:

- Còn vụ án huyện Côn Sơn, tới Ngũ Hổ là dừng, không được truy cứu lên trên nữa.



- Nhưng, tất cả mọi chứng cứ đều chỉ vào Từ gia, bọn chúng là kẻ đầu sỏ phía sau.

Ánh mắt Hải Thụy đầy bất mãn.



- Nói rõ cho ngươi biết. Từ gia lui khỏi phủ Tô Châu, chúng ta không lấy chuyện này ra giở trò nữa, đây chính là thỏa thuận ngầm trong lòng ta và Từ các lão.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Nếu như chúng ta còn muốn được đằng chân lân đằng đầu thì Từ các lão không nhân nhượng nữa đâu.

Y nhìn thật sâu vào mắt Hải Thụy:

- Cương Phong huynh, Từ các lão làm quan mấy chục năm, thân là thứ phụ nội các, môn sinh trải khắp thiên hạ. Dù cộng cả hai ta lại cũng không phải là đối thủ của ông ta.



- Hạ quan không sợ gì cả.

Hải Thụy hiên ngang nói.



"Đúng là con lừa cứng đầu." Thẩm Mặc khẽ thở dài, đành lấy ra chiêu sát thủ:

- Hai ta đã là cào cào cùng một cái giây rồi, huynh còn muốn ta tiếp tục làm thị bạc ti nữa hay thôi?



Hải Thụy cuối cùng cũng nhụt chí, im lặng hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói:

- Vậy ngũ thử phải trừng trị trước pháp luật.



- Điều này huynh yên tâm, ta đích thân trao đổi với Từ gia.

Thẩm Mặc gật đầu, đột nhiên nghiêm giọng:

- Hải huyện lệnh.



- Có hạ quan, đại nhân có gì sai bảo.

Hải Thụy đáp lời.



Quy đại nhân đã một tháng không về rồi.

Thẩm Mặc mỉm cười:

- Nếu không có ai tới chia sẻ trọng trách, thì ông ta sẽ phải quyên mình vì chức phận ở sông Ngô Tùng mất.


- Ta không thể vì yêu ghét cá nhân mà làm mười mấy vạn phụ lão huyện Côn Sơn mất đi quan phụ mẫu tốt của họ.

Nhìn Chúc Càn Thọ mặt vẻ không sao tin nổi, Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Nhờ vào cái phúc quan tốt mà ngươi thoát được kiếp này, nhưng nếu như còn dám tự ý chủ trương, hoặc thay đổi phản trắc, thù mới nợ cũ chúng ta sẽ tính hết một thể.

Nói rồi vỗ quyển sổ trên bàn:

- Nhắc cho ngươi biết, thứ trong này đủ để tống ngươi vào nhà giam rồi.



Trước kia Chúc Càn Thọ cùng đám Từ Ngũ qua lại với nhau, đúng là quan phỉ câu kết thực sự, vốn hắn định là đợi khâm sai tới, ắt sẽ hỏi bản thân, tới khi đó giao ra huynh đệ Ngụy gia, rồi mới đem chân tướng việc này vạch trần, tất nhiên có thể rửa sạch tội lỗi cho mình. Nhưng hiện giờ khâm sai không tới, chuyện đã hai năm rõ mười, sẽ không điều tra tiếp nữa, không ai chứng minh được là hắn chỉ giả bộ.



Khóe miệng Chúc Càn Thọ giật giật, nhưng cuối cùng không nói được ra lời, hắn xem như bị Thẩm Mặc bóp dẹt hoàn toàn rồi, bất đầu sinh ra sợ hãi với vị đại nhân này.



- Lui đi.

Thẩm Mặc phất tay:

- Muốn ta không tính nợ cũ, hay trừng phạt nghiêm hơn, hoàn toàn dựa vào biểu hiện của ngươi.



Chúc Càn Thọ gật đầu, khấu đầu với Thẩm Mặc ba cái, lê bước chân nặng nề lui đi, về huyện Côn Sơn, tiếp thế cho Hải Thụy.



~~~~~~~~~~~~



- Đại nhân, thực sự cứ thế bỏ qua cho hắn sao?

Tiễn Chúc Càn Thọ đi rồi, Tam Xích trở về, không cam tâm nói.



- Nếu như đã thành học sinh của Từ các lão, thì phải học thủ đoạn của ông ta.

Với tâm phúc của mình, Thẩm Mặc tất nhiên không cố kỵ gì.



- Thủ đoạn của Từ các lão ư?



- Nhẫn trước phát sau.

Thẩm Mặc nói nhỏ, thấy Tam Xích có vẻ mù mờ, liền giải thích rõ hơn:

- Tục ngữ gọi là tính nợ sau, hoặc là quân tử báo thù mười năm chưa muộn.



"Ồ" Tam Xích ngộ tính rất cao, vỡ lẽ:

- Ý của đại nhân là, hiện giờ chuyện này đang có nhiều sự chú ý, nếu đối phó với hắn, thanh danh của chúng ta sẽ bất lợi, cho nên trước tiên chờ đợi, qua một thời gian bên ngoài không chú ý tới chuyện này nữa chúng ta mới tính sổ với họ Chúc, phải không.



- Đó là lựa chọn của Từ các lão.

Thẩm Mặc lắc đầu cười.

- Nhưng trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy. Ta phải mạnh hơn ông ta mới được.

Nói rồi mắt nheo lại:

- Kẻ nợ ta, phải trả cả vốn lẫn lãi, trả không hết thì phải chia ra để trả, chớ mong có thể cho qua hết mọi chuyện, họ Chúc kia cứ đợi đó.

Y đấm mạnh lên mặt bàn:

- Từ gia cũng đừng hòng thoát nạn.



Thẩm Mặc nói được làm được, ba ngày sau y lại lần nữa tới phủ Tùng Giang. Khác với hai lần trước hành trang trang đơn giản, lần này y ngồi thuyền quan, sau khi đến bến tàu Tùng Giang liền đổi sang kiệu tám người khiêng, dọc đường trống khua cờ mở, rầm rầm rộ rộ tới cửa Từ gia.



Thấy Từ gia chỉ mở cửa phụ, Thiết Trụ mặc quân phục quát:

- Mở cửa chính ra.



Có câu người dựa vào y phục, phật dựa vào hào quang, chẳng trách quan viên ra ngoài thích phô trương, vì quan uy là thứ tám phần phải dựa vào nghi trượng đi cùng thể hiện ra. Thẩm Mặc hai lần trước tới, gác cửa Từ gia mắt chó nhìn người, biết rằng mình là quan viên ngũ phẩm, vẫn cứ hết sức thất lễ. Nhưng hôm nay bị nghi trượng của y trấn áp, toàn bộ đều quỳ xuống, chỉ có một tên sợ són đái chạy vào thông báo, không bao lâu sau, cửa chính mở rộng, huynh đệ Từ gia ra đón.



Đây không phải là lần đầu tiên mọi người gặp mặt nữa, nhưng nhìn quan viên không giận mà uy, huynh đệ Từ gia không khỏi cảm thấy hết sức xa lạ, thầm nghĩ :" Đây là tên Thẩm Chuyết Ngôn kia sao?"



Nhưng bọn chúng áp nghi vấn trong lòng xuống, cung kính mời Thẩm đại nhân vào, ngồi ở tiền sảnh.



Từ lão phu nhân đi ra nghênh tiếp, Thẩm Mặc lấy lễ vãn bối tham bái, vài câu khách khí là đi thẳng vào vấn đề:

- Mấy ngày trước lão phu nhân nói, nếu như có ác đồ giả mạo làm gia nhân quý phủ, thì xử theo luật, nghiêm trừng không tha. Hiện giờ học sinh đã tra rõ, đặc biệt tới đem danh sách trình lên cho lão phu nhân xem.