Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 431 : Tam anh chiến Lữ Bố, vẫn đánh không lại
Ngày đăng: 17:46 30/04/20
Từ lão phu nhân từ trước đến nay cũng là một người sĩ diện, ỷ vào quyền thế của con trai, tại địa phương hô phong hoán vũ, ai nấy cũng phải kính nể, tâng bốc, hiện tại lại bị một đồng tri nho nhỏ khi dễ tới cửa, từ sâu đáy lòng bà ta rất hận kẻ vong ân phụ nghĩa Thẩm Mặc này, vì danh tiếng thanh chính liêm minh của mình, không ngờ ngay cả lão sư trong nhà cũng muốn chỉnh đốn, đây rõ ràng là vì tạo quyền uy. . . muốn giết khỉ cho gà nhìn đây mà.
Nhìn một chuỗi danh sách chữ Từ đầu tiên, nếu dựa theo tính tình xưa nay của bà ta thì quyết sẽ không phản ứng, nhưng con trai ở tại kinh thành đã viết thơ nói rằng, Nghiêm các lão hiện tại đã tóm lấy chuyện này, thường thường châm chọc khiêu khích, khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Huống chi thiên uy khó dò, mặc dù bệ hạ nhất thời chưa tỏ thái độ, nhưng ai biết trong lòng thì nghĩ như thế nào.
Cho nên lão thái thái mặc dù trăm điều không cam lòng, cũng phải cúi xuống cái đầu cao quý, thở dài một tiếng nói:
- Chuyết Ngôn này, a không, Thẩm đại nhân a, lần trước đại nhân tới hỏi tình huống tôi tớ nhà ta, là lão thái bà ta thẩn thờ, nói chuyện kiêu căng quá.
Đem tư thái hạ xuống thấp như thế, đối với lão thái thái mà nói, quả thực đã là cực hạn rồi.
Nhìn hai đứa cháu một cái, Từ lão phu nhân nói tiếp:
- Sau khi đại nhân đi rồi, ta luôn mãi truy hỏi, bọn họ mới chịu nói ra tình hình thực tế, thực sự là hai tên ngu xuẩn có mắt không tròng, người ta nói hai câu dễ nghe thì đã nặn ra hai giọt mắt, coi như người ta thực sự là cùng đường đi, thì cũng phải lạm phát từ bi mà giữ lại.
Rồi lắc đầu liên tục nói:
- Thật không ngờ những kẻ nhìn giả nghiêm chỉnh đó, kỳ thực toàn là cái thứ nam đạo nữ xướng, hôm nay bị Thẩm đại nhân bắt được, lão thái bà đây thật nên cảm ơn đại nhân.
Lời này ai cũng nghe ra là lời biện bạch, hiển nhiên Từ gia dự định buông tha Ngũ thử rồi.
- Lão phu nhân thật hiểu sâu đại nghĩa, vãn sinh rất bội phục.
Thẩm Mặc mặt đầy tươi cười nói:
- Xin lão phu nhân yên tâm, một số kẻ tiểu nhân sẽ không tổn hại được danh dự của các lão. Chỉ cần xử lý thoả đáng, trái lại sẽ khiến người trong thiên hạ minh bạch, các lão tu thân tề gia là nghiêm cẩn cỡ nào, nhất định sẽ được ca tụng!
Vừa chụp cái nón này lên, sắc mặt Từ lão phu nhân liền dễ coi hơn nhiều, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Từ gia ta dòng dõi thư hương, thanh tịnh thế gia, nam chưa từng phạm pháp, nữ cũng chưa từng tái giá, đâu thể cho phép một số kẻ tà ma ngoại đạo phá hủy môn đình chứ?
Nói xong vỗ tay một cái:
- Dẫn lên đây!
Liền có tám gia đinh lưng hùm vai gấu áp giải bốn người bị trói gô từ bên ngoài đi vào.
- Đây là bốn tên mặt người dạ thú.
Lão thái thái chỉ vào bốn cái bánh chưng nói:
- Thẩm đại nhân cứ việc bắt đi, mặc cho đại nhân xử trí, không cần nhìn mặt mũi Từ gia ta.
Đối với phản ứng của Từ lão phu nhân, Thẩm Mặc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì trong mắt mấy nhà hào môn đại hộ, những nô bộc thay họ làm chuyện xấu này cho tới bây giờ đều là những vật phẩm xài hoài không hết, hi sinh một nhóm căn bản không hề cảm thấy đáng tiếc gì.
Điển sử của huyện Côn Sơn dẫn người qua đây, sau khi nghiệm minh chính thân với bốn người kia rồi mới áp giải đi.
~~
Từ lão phu nhân thấy Thẩm Mặc còn ngồi ở đó phẩm trà, không hề có ý muốn cáo từ, thầm nghĩ: "Người ta cũng cho ngươi rồi, còn ở lại đây làm gì? Còn muốn ta mời cơm hay sao?" Nhìn sắc trời thấy giờ Thìn còn chưa tới, muốn cơm thì cũng còn sớm quá.
Chỉ thấy Thẩm Mặc mặt đầy vẻ trầm tư, giống như đang có tâm sự gì, ba tổ tôn Từ gia đành phải kiên trì ngồi cùng. Hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, lão nhị Từ gia rốt cuộc không nhịn được nói:
- Ta nói này Thẩm đại nhân, ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, cứ suy nghĩ mãi như thế, thật khiến người ta sốt ruột.
- Được thôi, vậy thì ta nói thẳng.
Thẩm Mặc lập tức gật đầu nói:
- Còn có một việc ta phải nói với lão phu nhân. . . Cáo trạng này để cáo một số kẻ ác đồ, đại thể là bởi vì ruộng đất bị đoạt, hiện tại vụ án đã phá, ác đồ cũng đã bị đền tội, nhưng sự tình vẫn chưa thể lý giải."
- Vì sao?
Từ lão thái thái nhíu mày nói, bà ta cảm thấy có chút bất an.
Thẩm Mặc thở dài nói:
- Chức tạo cục(xưởng dệt) Tô Châu muốn thu mua tơ sống, bông vải dài hạn với số lượng lớn, Hoàng Cẩm kia bởi vì thiếu nợ nhân tình của ta nên muốn tặng cơ hội này cho ta, ta vốn định cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến lão sư gia. . .
Khi nói đến đây, y thấy tổ tôn ba người Từ gia đang nhìn mình chằm chằm, người nào cũng mắt lóe lục quang, giống như mấy con sói đói vậy.
~~
Tơ lụa của Tô Châu, vải bông Tùng Giang đều là những vật phẩm nổi tiếng thiên hạ, dễ bán ra bên ngoài, bán chạy khỏi nói, các đại hộ ở hai phủ đều lấy thứ này là doanh thu chính! Mặc dù Từ gia không trực tiếp kinh doanh công trường, nhưng nếu độc quyền nguyên vật liệu cộng doanh với phân ngạch tương đương, vậy thì cũng thu được lợi rất lớn.
Nhưng đây đều đã là chuyện xưa, từ khi loạn giặc Oa Đông Nam bùng phát, thương lộ trước kia đã bị chặt đứt, nếu muốn tiêu thụ bên ngoài nữa thì phải chịu đựng hải thương ép giá gần như bóc lột, nhưng nếu không bán ra ngoài thì lại càng bán không được. Mấy năm trở lại, Từ gia không chỉ không kiếm được tiền, ngược lại còn bởi vì giặc Oa cướp bóc, tổn thất phải chịu cũng rất nặng.
Cho nên sẽ không khó để lý giải nỗi hưng phấn của người Từ gia khi nghe nói có một con đường phía triều đình có thể thu mua sản phẩm của họ. Kể từ đó, chỉ quản sản xuất rồi sẽ có nguồn tiêu thụ, lúc nào cũng không cần phải lo! Hơn nữa loại thu mua từ phía chính phủ thế này, chỉ cần thu xếp tốt cho người chủ sự, đề nghị một giá tốt là không thành vấn đề!
Ba tổ tôn Từ gia hình như thấy được toàn bộ số sản phẩm tồn đọng như núi đã biến thành bạc trắng bóng, ngọn núi vẫn đặt ở trong lòng dường như cũng đã được dịch chuyển, ngay cả Thẩm Mặc mặt mày đáng ghét khi thoạt nhìn cũng chẳng phải khó ưa cho lắm.
- Muốn bao nhiêu? - Từ lão thái thái run giọng nói.
- Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu! - Thẩm Mặc khí khái nói.
- Giá thế nào?
- Giá thị trường. - Thẩm Mặc cười nói: - Ta nói rồi, ta sẽ không để cho lão sư gia chịu thiệt.
- Thật tốt quá! - Từ lão phu nhân kích động đến nỗi mặt mày ửng hồng: - Quả nhiên vẫn là người một nhà a. . .
Thẩm Mặc trong lòng cười thầm, lúc nãy nãy còn nhìn ta như kẻ thù, thế mà đảo mắt một cái đã thành người một nhà rồi à?
Nhìn thời gian đã sắp đến buổi trưa, Từ lão phu nhân sai người bày rượu, bảo hai đứa tôn tử đi kính rượu cho Thẩm Mặc. Hai tôn tử này nói năng cũng thật là thân thiết, hễ mở miệng là Chuyết Ngôn huynh, cứ hồn nhiên như cô tiên, mà đã quên lúc nãy còn giương cung bạt kiếm, hận không thể ăn tươi nuốt sống y.
Thẩm Mặc cũng biểu hiện rất thoả đáng, kính rượu với lão phu nhân, nói lúc nãy thật là không phải, mặc dù đều là vì tốt cho các lão, nhưng do ta quá sốt ruột, nâm lão nhất thiết đừng để trong lòng. Mồm miệng y như chét mật, cái gì cũng có thể nói, liền lừa được Từ lão phu nhân tươi cười rạng rỡ, nhìn y cũng thuận mắt hơn nhiều, thầm nghĩ: "Mặc dù tiểu tử này làm việc xúc động, nhưng tâm địa vẫn rất tốt."
Kết quả là, khách và chủ tẫn hoan, song phương ước định, đợi Từ Khoa đến Tô Châu. Sau khi gặp qua Hoàng Cẩm thì hiệp ước lập tức có hiệu lực. Nói cách khác, từ tháng sau thì có thể giao hàng cho Chức tạo cục Tô Châu rồi~
Dưới sự đưa tiễn của huynh đệ Từ gia, Thẩm Mặc vừa lòng thỏa ý rời khỏi Từ gia.
Trở lại cỗ kiệu, Quy Hữu Quang vẫn đang đợi ở ngoài lo lắng hỏi:
- Nhìn kiểu này là không đòi đất về được hả?
- Đòi về rồi. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Ngày mai Từ Khoa sẽ đi Côn Sơn, cùng tiến hành giao nhận với Chúc Kiền Thọ.
- Không thể nào.
Bọn Quy Hữu Quang khó tin nói:
- Đại nhân cắt một miếng thịt của nhà họ lớn như vậy, sao lại còn giữ đại nhân lại ăn cơm, còn khách chủ tẫn hoan, lưu luyến không rời được?
Thẩm Mặc suy nghĩ một chút, dùng thanh âm đầy từ tính nói:
- Chắc đây là mị lực cá nhân trong truyền thuyết rồi.
Nói xong liền buông rèm kiệu xuống:
- Chúng tiểu nhân, dẹp đường hồi phủ!