Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 432 : Máy dệt cùng tiếng đàn

Ngày đăng: 17:46 30/04/20


Đảo mắt đã đến cuối tháng bảy, vào thời điểm này thì năm rồi vẫn còn mát mẻ, nhưng năm nay mưa ít nên trời vẫn còn rất nóng.



Trên cây bồ kết cao to, ve sầu vẫn còn đang kêu khàn cả giọng, nhưng vẫn bị tiếng máy dệt nhẹ nhàng như thủy triều ở trong viện dưới tàng cây lấn át.



Đây là một công trường Chức tạo tơ lụa lớn nhất của thành Tô Châu, trước sau có bảy viện tử, ba mươi gian thông ốc. Tùy tiện đi vào một gian, vừa nhìn có thể thấy ngay khung cửi rộng một trượng, ngang xếp sáu giá, chính giữa còn có một con đường có thể cho hai người đi song song qua lại; men theo con đường có mười tám hàng được xếp từ đầu tới cuối. Mỗi khung cửi đều dệt tơ lụa với một màu sắc khác nhau, tiếng khung cửi vang lên liên tục không dứt.



Công trường lớn sở hữu ba nghìn khung cửi này thuộc về đại hộ lớn nhất hiện tại của thành Tô Châu, Bành gia. Người phụ trách quản lý hằng ngày là đệ tử ngoại hệ của Bành gia, về phần đại lão gia Bành Tỳ Bành đại lão gia, nếu không phải hôm nay có quý khách muốn đến công trường, sợ rằng cả đời cũng sẽ không đặt chân đến cái địa phương quỷ quái ầm ĩ lại lộn xộn này, còn có bụi bặm bay tứ tung.



Nhưng ngày hôm nay hắn phải thành thật đi cùng, vả lại còn cam chịu tiếp nhận, không kêu khổ chút nào, bởi vì trong hai vị khách có một người chính là phủ tôn đại nhân mà hắn kính yêu nhất.



Giờ khắc này, Thẩm Mặc đang cùng một tên thái giám béo bị bọn người Bành Tỳ vây quanh, dưới sự hướng dẫn của một người trung niên nhân có tướng mạo khôn khéo, đi từ đầu này của tác phường đến đầu kia.



- Một khung cửi của công trường các ngươi mỗi ngày có thể sản xuất bao nhiêu cuộn vải?



Thái giám chính là Hoàng Cẩm, bởi tạp âm quá lớn, giọng hắn đề cao có vẻ càng thêm the thé.



Bành Tỳ liền giục người trung niên:

- Bành Khang, mau nói cho Hoàng công công.



- Hồi công công, một chiếc khung cửi mỗi ngày có thể dệt bốn xích.



Người trung niên dẫn đường chính là quản sự của công trường này, bàng hệ đệ tử của Bành gia Bành Khang.



- Tại sao khung cửi của thành Hàng Châu người ta một ngày có thể dệt ra bảy xích?

Hoàng Cẩm khó hiểu nói:

- Lẽ ra với bản lĩnh của Chức tạo Tô Châu thì phải mạnh hơn của Hàng Châu mới đúng.



- Công công có điều không biết.

Bành Khang nói:

- Nếu như có thời giam làm việc đều là mười hai canh giờ hai ca, như vậy một khung cửi của chúng tôi là có thể dệt ra tám xích, cũng mạnh hơn nhiều so với Hàng Châu.

Rồi có chút tự hào nói:

- Khung cửi của Tô Châu chúng tôi là tiên tiến nhất mà!

Rồi lại chán nản nói:

- Chỉ là sản xuất không đủ, người ta làm một ngày, chúng tôi chỉ có thể làm nửa ngày, cứ như vậy nên còn tồn đọng lại.



- Đừng lo.

Thẩm Mặc cười ha ha nói:

- Có hoàng công công ở đây, các ngươi cứ toàn lực sản xuất là được!



- Đúng vậy đúng vậy.

Hoàng Cẩm vừa xoa mồ hôi trên mặt, vừa phụ họa cười nói:

- Có bao nhiêu sẽ lấy bấy nhiêu, chỉ sợ các ngươi sản xuất không đủ.



- Vậy thật tốt quá!

Bành Khang lập tức vô cùng phấn khởi nói:
- Sáng nay bản quan mới trở về từ giang đê, tinh thần có chút mệt mỏi, thật sự là thất lễ.



- Đại nhân vì Tô Châu chúng ta mà làm lụng vất vả, lo lắng hết lòng a. . .

Mọi người vẻ mặt cảm động nói:

- Bành lão ca, còn không mau mời Tô đại gia, ca một khúc cho đại nhân?



Thấy Thẩm Mặc vẻ mặt hỏi dò, Bành Tỳ vội vàng giải thích:

- Hôm nay có may mắn mời được Tô Tuyết Tô đại gia của Tiêu Tương lâu, đến đây hiến nghệ cho đại nhân.



- A, mau mau cho mời! - Thẩm Mặc cười nói.



Bành Tỳ liền hướng về tấm sa liêm phía sau ở phòng trong gật đầu, mọi người liền nhìn qua theo, chỉ thấy trong tấm lụa mỏng che phủ, bên trong là một nữ tử y phục trắng ngồi ngay ngắn trước đàn, mặc dù lụa mỏng không hiện rõ thân hình, nhưng không thể che được phong tư thướt tha của nàng.



Mọi người đang hiếu kỳ phía sau tấm màn che sẽ là quang cảnh gì thì tiếng đàn du dương vang lên, lúc đầu như cơn gió dịu khẽ phất phơ, vạn vật giao hòa với đất trời mùa xuân, khiến người cảm thấy cả người ấm áp; tiếp đó tiếng đàn biến đổi, như sơn tĩnh thu minh, nguyệt cao lâm biểu, khiến người không còn buồn chán; đang vui vẻ thoải mái thì tiếng đàn lại biến đổi, như phượng phi hoàng vũ, bách điểu tương tùy, tiếng ca như chim hoàng oanh vang lên:



"Núi viền mây mờ, trời thiếp cỏ vàng, tiếng còi cắt ngang ánh chiều tà. Tạm dừng cương ngựa, cùng uống ly rượu chia ly. Bao nhiêu bạn cũ trên chốn Bồng Lai, bao lần ngoải đầu mây mù mênh mông. Trong cô thôn, khói mù lả tả, nước chảy quanh bức tường đỏ. Hồn lìa ngay lúc đó, khẽ chia đai lưng, thầm cởi hương nang, chỉ mang tiếng bạc tình danh hão nơi chốn lầu xanh. Mai sau bao giờ gặp lại? Trên tay áo còn thấm dư hương. Nơi đau lòng, nhìn thành cao đã khuất, ngọn đèn dầu đã mờ nhạt. . ."



/Đây là bài thơ Mãn Đình Phương(滿庭芳) của Tần Quán, nhưng không biết có phải do phổ thành bài hát hay không, lời có một số chỗ khác với bài thơ.



Thẩm Mặc nghe tiếng ca uyển chuyển, lại giống như đã trở về bên bờ Tây hồ kiều diễm hoa mỹ.



Tiếng ca dừng lại, tiếng đàn cuối cùng cũng tan đi, nhưng mọi người hãy còn trầm mê, không thể tự kềm chế. Mãi đến khi tấm sa liếm không gió mà tự mở, một nữ tử thân mặc sa quần, thướt tha xuất hiện trước mặt mọi người.



Nhìn dung nhan mềm mại tuyệt mỹ, tuy mấy tay đang ngồi đây cũng tính là tay chơi lão luyện cũng đành phải cảm thán: "Ông trời quá bất công rồi, tại sao bao nhiêu thứ tốt đều cho một mình nàng chứ?"



Thì ngay cả tên thái giám Hoàng Cẩm cũng nhìn chằm chằm vào gương mặt đó, có thể thấy được tấm lòng ái mỹ người người đều có, không quan hệ nam nữ.



Thấy mọi người đều trầm mê với phong tư của mình, trên nét mặt Tô Tuyết không có nửa phần kiêu căng, khom người một cái, giọng trong veo nói:

- Thần thiếp Tô Tuyết, bái kiến phủ tôn đại nhân, Hoàng công công, các vị đại lão gia.



- Tô đại gia xin đứng lên.

Bành Tỳ cười nói:

- Hôm nay cô có may mắn, nhanh đến bên cạnh đại nhân, nếu như được phủ tôn đại nhân của chúng ta khen ngợi dăm ba câu, hoa khôi năm nay không ngoài tầm tay của cô rồi.



Tô Tuyết giống như một nữ tử lạnh lùng, nàng chỉ cười, liền y mệnh ngồi bên người Thẩm Mặc. . . Đương nhiên không phải cùng một cái ghế.



- Tiếng đàn của Tô cô nương rất hay, tiếng ca cũng rất tuyệt.

Thẩm Mặc cũng không phải hạng chập chọe, tràng diện xã giao loại này tập mãi thành thói quen, y bưng ly rượu lên cười nói:

- Ly này tôi kính Tô cô nương.



- Tạ đại nhân.



Tô Tuyết khẽ mở môi, tiếp nhận ly rượu, rồi che mặt uống một hơi cạn. Sau đó nàng xin trả lại ly rượu không, chỉ thấy bên mép ly còn lưu lại dấu môi son nhàn nhạt.